chap 5: Tựa vào vai anh một chút thôi

______________
Tối muộn, tại hành lang bệnh viện.
Em ngồi im trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Mắt em nhìn chằm chằm vào phòng chăm sóc hậu phẫu nơi mẹ đang nằm. Ánh đèn huỳnh quang hắt xuống gương mặt nhợt nhạt của em, càng khiến đôi mắt vốn đã thâm quầng lại thêm mệt mỏi.
Anh dựa lưng vào tường gần đó, tay đút túi quần, ánh mắt không rời em lấy một giây.
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Em nên về nghỉ. Mai còn phải chăm mẹ nữa
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Không quay lại, giọng khàn/ Tôi không yên tâm…
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi. Tình trạng của mẹ đã ổn định. Bà ấy đang ngủ.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Vẫn cố chấp/ Tôi ở lại. Một đêm thôi.
Anh nhìn gương mặt cứng đầu kia, thở nhẹ một cái. Anh tiến lại, đặt chiếc áo khoác của mình lên vai em.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Ngẩng lên ngạc nhiên/ Anh…
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Đừng để bị cảm. Nếu em ốm, bà ấy sẽ lo đấy.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Nhìn anh vài giây, mắt đỏ hoe rồi quay đi/ Anh tốt với tôi quá mức cần thiết rồi đấy.
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
/Lặng im một lát rồi nhẹ giọng/ Có thể.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Bật cười khô khốc/ Cũng đúng thôi, 600 triệu. Một cái giá để được ‘trách nhiệm’ mà.
Anh không đáp. Anh không phủ nhận, cũng không giải thích. Nhưng thay vì bỏ đi như mọi khi, lần này anh ngồi xuống cạnh em.
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Hồi nhỏ, mẹ anh cũng từng nằm viện dài ngày như thế này.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Quay sang nhìn anh, ngạc nhiên/ ...
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Khi đó anh chỉ biết ngồi đợi. Không làm gì được. Chỉ ước có ai đó nói với mình một câu rằng mọi chuyện sẽ ổn.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Lặng đi, giọng nhỏ dần/ Và có ai nói không?
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Không. Nhưng mẹ anh vẫn sống.
Khoảnh khắc đó, cả hành lang bệnh viện như chìm trong một khoảng lặng dịu dàng. Gió đêm lùa qua cửa sổ, mang theo mùi cồn sát trùng và vị lạnh của nỗi cô đơn. Em bỗng thấy lòng nhẹ hơn một chút. Không phải vì những lời an ủi, mà vì sự hiện diện tĩnh lặng nhưng chắc chắn bên cạnh.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Ngập ngừng/ Nhiếp…
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
Nếu… nếu sau này tôi trả đủ tiền, anh có thể để tôi đi không?
Anh quay sang nhìn em, ánh mắt sâu như đáy hồ. Anh không trả lời ngay. Gió thổi nhẹ qua, làm tóc em rối tung.
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
/Rất khẽ/ Đừng hỏi chuyện tương lai khi hiện tại em còn chưa cho tôi một cơ hội.
Trần Tư Hãn - em
Trần Tư Hãn - em
/Ngơ ngác/ …Cơ hội gì?
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Cơ hội được thật lòng với em.
Khuya
Em gục đầu xuống vai anh lúc nào không hay. Anh khẽ dịch người, điều chỉnh tư thế để em không bị mỏi. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống hai người, bóng họ đổ dài lên vách tường.
Anh nhìn mái tóc rối bời của em, giọng nói khẽ như gió đêm:
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Nhiếp Vĩ Thần - anh
Tựa vào vai tôi một chút thôi cũng được.
Và lần đầu tiên từ khi cưới nhau, anh không thấy mối quan hệ này là một thỏa thuận nữa
Mà là một điều gì đó... đang dần trở thành thật lòng.
tác giả xinh gái 😘
tác giả xinh gái 😘
cắt nha

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play