Tớ Không Đỏ Mặt , Cậu Nhìn Nhầm Rồi !
CHỈ LÀ HỌC TOÁN THÔI MÀ… SAO TIM CŨNG RỐI LUÔN
Chiều thứ Ba, 3 giờ 15 phút
Lớp vắng tanh. Quạt trần quay kẽo kẹt, tiếng lá cây ngoài cửa sổ sột soạt, ánh nắng nghiêng nghiêng rơi xuống bàn cuối lớp – nơi có một đứa đang gục đầu, và một đứa đang chống cằm nhìn.
Quang Anh
Cho tớ năm phút nữa thôi… não tớ nó rối như mớ bún thiu luôn rồi…
Quang Anh nhỏ giọng rên, đầu vẫn úp trên tay áo
Đức Duy
Mày gục nãy giờ bốn mươi phút rồi đó.
Quang Anh
Thiệt hả? Tưởng mới bảy phút
Đức Duy cười khẽ, rút hộp sữa trong cặp ra, đập lên bàn cốc một cái.
Đức Duy
Uống đi. Lúc nãy thấy mày bỏ bữa trưa.
Quang Anh
Ơ… ủa sao cậu biết?
Quang Anh
Cậu… để ý tớ hả?
Đức Duy
Ờ...không hẳn là để ý
Quang Anh đỏ mặt, giơ tay nhận hộp sữa. Uống một hơi gần hết, rồi thở phào
Quang Anh
Tớ mà ngất trong lớp chắc quê lắm luôn á…
Quang Anh
Hả? Đỡ là đỡ kiểu gì?
Đức Duy
Thì… đỡ bằng tay, chứ mày tưởng bằng gì
Quang Anh
Ơ… tớ… đâu có tưởng gì…!!
Quang Anh ú ớ, lật đật mở vở Toán ra như bị bắt quả tang đang nghĩ bậy.
Duy nghiêng đầu, nhìn cậu bạn đang đỏ từ má tới tai. Cười cười.
Đức Duy
Giải bài 3 đi. Cái dạng chia đơn thức cho đơn thức ấy
Quang Anh
Ờ… để tớ coi… Ơ khoan… cái x này mà chia x kia thì còn mấy mũ ta
Quang Anh
Sao cậu nói nhanh dữ vậy? Tớ còn chưa tính xong…
Đức Duy
Mày ngồi nhìn chữ “x” từ nãy giờ, có tính gì đâu
Quang Anh
Có mà… tớ đang “cảm nhận”…!
Đức Duy
Cảm nhận là giỏi rồi. Nhưng muốn qua môn thì phải “giải ra” nữa.
Quang Anh le lưỡi, cắm cúi làm bài, mặt mày cau có như đang thi chung kết quốc gia. Duy chống cằm, tay nghịch cây bút, lâu lâu đưa mắt nhìn sang bên.
Một lúc sau, Quang Anh ngẩng đầu lên, khoe tờ giấy chi chít s
Quang Anh
Nè! Tớ làm xong rồi! Cậu chấm đi!
Duy cầm lên, liếc qua một lượt, rồi ngước mắt nhìn Quang Anh.
Đức Duy
Sai hết bài 5 tới bài 9
Quang Anh
Hả?! Khôngggg!!!
Đức Duy
Nhưng được cái… chữ xinh
Quang Anh
Trời ơi… tui học Toán chứ đâu phải đi thi viết chữ đẹp!!!
Duy bật cười. Lần này cười rõ ràng, kéo dài, nhẹ nhàng nhưng khiến Quang Anh như muốn đội dép lên đầu mà chạy khỏi lớp.
Đức Duy
Mày dễ chọc ghẹo ghê
Quang Anh
Tui đâu dễ đâu… chỉ là… cậu cứ chọc, tui phản ứng không kịp
Đức Duy
Ờ, tại mày chưa quen.
Đức Duy
Quen có tao bên cạnh.
Quang Anh ngớ người. Im re.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Quang Anh
Hả?? Ý… ý cậu là sao á??
Đức Duy
Tao nói là… mai học tiếp nha. Nhớ ăn cơm rồi mới học, không tao khỏi dạy
Quang Anh
Ờ… ờ… dạ thầy Đức Duy
Duy đứng dậy, xách cặp, khẽ vỗ đầu Quang Anh một cái.
Đức Duy
Giỏi thì được xoa đầu. Mai giỏi tiếp nha
Quang Anh ngồi im như tượng, mặt không còn phân biệt được đâu là tai đâu là má nữa.
Quang Anh
Cái gì vậy trời… sao chỉ học Toán thôi mà tim tui nó cũng rối luôn…
Comments