Nàng không do dự. Không cần hỏi điều kiện. Chỉ cần có thể trở về nàng chấp nhận bất kỳ giá nào cũng được.
“Muốn.”
Giọng nàng lạnh lẽo, gằn từng chữ như nguyền rủa.
“Dù phải trả bất cứ giá nào ta cũng muốn chúng chết trong đau đớn hơn ta gấp trăm lần.”
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, mọi thứ đã khác.
Không còn cơ thể yếu ớt bệnh tật. Không còn căn phòng tối ẩm mốc. Nàng đứng giữa một gian phòng xa hoa, trong thân thể một tiểu thư quyền quý chưa từng vướng bẩn, nàng trở về lúc này mới thành thân không bao lâu.
Trong gương đồng là gương mặt vẫn là của nàng, nhưng trẻ hơn, sắc bén hơn. Đôi mắt ấy... không còn yêu, không còn ngây thơ.
Chỉ còn duy nhất một thứ thù hận.
Tiếng roi quất xuống nền đá xanh lạnh buốt.
“Ngươi còn biết xấu hổ là gì không? Một thân là đại tiểu thư Thượng Thư phủ, vậy mà cứ ngày ngày khóc lóc , sống chết đòi đợi Giang Bắc Hàn trở về. Ngươi có còn ra thể thống gì không hả?!”
Giọng của bà mẫu vang lên đanh thép, đầy giận dữ và khinh bỉ, y hệt trong trí nhớ của nàng.
Uyển Thanh mở choàng mắt. Cảm giác đầu tiên là choáng váng, nhưng ngay sau đó là kinh hoàng. Bà mẫu đang đứng trước mặt nàng, tay cầm trượng, ánh mắt cay nghiệt quen thuộc.
Nàng lập tức đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng này là phòng của nàng ba năm trước.
Tấm màn che vẫn còn mới. Bình sứ trong góc chưa bị vỡ. Và bàn trang điểm vẫn đặt bức thư do Giang Bắc Hàn gửi lại sau khi lên đường.
Trái tim nàng như ngừng đập một nhịp.
Nàng đã trở về. Thật sự quay lại đúng thời điểm ba năm trước khi mọi thứ vẫn còn chưa đổ nát.
Bà mẫu vẫn chưa dừng lại, từng lời như dao đâm vào tai:
“Giang Bắc Hàn đã đi rồi! Hắn không mang ngươi theo, vậy mà ngươi vẫn tự rước lấy nhục nhã chờ đợi? người của phủ đại tướng quân của ta không thể hạ tiện như thế được!”
Trong kiếp trước, nàng từng quỳ ở đây suốt một đêm, nước mắt lấm lem, chỉ để xin bà mẫu cho phép nàng chờ đợi hắn, giữ lời hứa cả đời làm phu nhân Tướng quân.
Nhưng kiếp này…
Uyển Thanh chậm rãi siết chặt tay, từng móng tay đâm sâu vào da thịt đến rướm máu, nhưng nàng không hề cảm thấy đau.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh lạ thường.
“Không cần mẫu thân phải lo. Nếu ta đã hạ tiện một lần thì lần này, ta sẽ không để bản thân rơi xuống vũng bùn thêm nữa.”
Một câu nói ấy, khiến bà mẫu sững lại. Nàng đứa con gái yếu đuối khóc lóc, luôn luôn sợ hãi, nghe lời bà ta hôm nay lại bình tĩnh đến lạnh người.
Cũng từ khoảnh khắc đó, số phận của Lục Uyển Thanh đã hoàn toàn thay đổi.
Bà mẫu còn đang cao giọng quát mắng, nhưng Lục Uyển Thanh đã chậm rãi đứng dậy. Không quỳ nữa, không cúi đầu nữa.
Nàng vén nhẹ mái tóc rối ra sau, động tác bình tĩnh đến mức lạ thường. Đôi mắt nàng, sau lớp mi dày, đã không còn vẻ ẩm ướt, cam chịu như xưa mà chỉ còn sự lạnh lẽo và khinh thường như băng tuyết phủ kín.
“Đủ rồi.”
Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến cả căn phòng rơi vào im lặng.
Bà mẫu sững sờ, chưa kịp phản ứng, nàng đã xoay người, đi thẳng ra ngoài cửa.
“Ngươi đứng lại cho ta! Ai cho phép ngươi vô lễ như vậy?”
Bà ta gào lên, vẻ mặt giận dữ tái xanh.
Lục Uyển Thanh không quay đầu. Không buồn nhìn lại.
"Đời trước ta đã nhẫn nhịn đủ rồi nhường nhịn từng miếng ăn, từng ánh mắt, từng quyền lực trong phủ này để đổi lại cái gì?
Một cái chết không mồ, một tỳ nữ trung thành bị đánh chết, một kẻ phản bội và một ả tiện nhân dẫm nát lên lưng ta mà sống."
Từng lời nàng nói ra, không lớn nhưng rõ ràng, từng chữ như lưỡi dao bén rạch vào không khí.
“Từ nay về sau, không ai có quyền đạp lên đầu ta một lần nữa.”
Bước chân nàng dứt khoát rời khỏi phòng, để lại bà mẫu sững sờ như bị tát thẳng vào mặt.
Nha hoàn trong viện, người nào người nấy cũng há hốc mồm không dám thở mạnh. Họ chưa bao giờ thấy thiếu phu nhân đáng sợ như lúc này.
Vừa bước qua hành lang viện sau, Lục Uyển Thanh liền bắt gặp một thân ảnh quen thuộc đang thong thả bước tới. Váy áo lụa là, miệng cười như xuân, đôi mắt lại ánh lên sự kiêu căng không chút che giấu.
Giang Thục Linh.
Muội muội cùng cha khác mẹ của Giang Bắc Hàn, kẻ đời trước từng giả vờ thân thiết, dịu dàng với nàng, nhưng sau lưng lại chính là tay sai đắc lực của Tống Y Nhi người chuyên mượn danh gia quy để chia rẽ tình cảm, vu khống, móc ruột moi tim Lục Uyển Thanh không chút thương xót.
Thấy nàng, Giang Thục Linh liền giả vờ ngạc nhiên:
“Ôi, sao tỷ lại ra đây? Bị mẫu thân trách mắng nữa à?”
Giọng điệu mềm mỏng, nhưng ẩn chứa sự châm chọc thản nhiên.
Đời trước, mỗi lần nàng ta mở miệng, Lục Uyển Thanh đều nhẫn nhịn gật đầu, cười cho qua. Nhưng nay thì khác.
Nàng đứng lại, ánh mắt thản nhiên lướt qua gương mặt tinh xảo kia, lạnh đến rợn người.
“Giang Thục Linh, ngươi vẫn còn sống được đến hôm nay, xem ra ông trời còn kiên nhẫn lắm.”
Giọng nàng nhẹ, mỏng như sợi tơ, nhưng khiến sống lưng Thục Linh chợt lạnh buốt.
“Tỷ, tỷ nói gì vậy?”
Updated 46 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Có cơ hội làm lại cuộc đời, một lần ngu vậy thôi là quá đủ, chị đây sẽ từ từ mà xử đẹp từng đứa. Hóng nha
2025-08-08
8
Thương Nguyễn 💕💞
Chị đây sống lại sẽ xử từng đứa một
2025-08-07
1