[ KNY ] Huyết Nguyệt Tàn Lửa
Về nơi gọi là phủ
Tiếng chuông gió leng keng vang lên theo từng bước chân của ông. Tuyết vẫn rơi dày, nhưng trong vòng tay Himejima Gyomei, tôi cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.
Cơ thể tôi vẫn yếu, đôi mắt mỏi nhòe, nhưng tôi cố giữ mình tỉnh táo. Từng nhịp bước nặng và vững chãi của ông như nhịp trống chậm rãi đưa tôi trở lại với cuộc sống.
tsugikuni kaori
Ngài… định đưa tôi đi đâu?
himejima Gyomei.
Về phủ. Một nơi sẽ cho ngươi giường ấm, đồ ăn nóng, và… câu trả lời.
tsugikuni kaori
/ im lặng /
Từ khi tỉnh lại trong rừng, trí nhớ của tôi chỉ còn những mảnh vụn: khuôn mặt của hai em trai, hơi ấm bàn tay, rồi ánh sáng vụt tắt. Mọi thứ sau đó là trống rỗng.
Con đường dẫn về phủ đi xuyên qua những hàng cây phủ tuyết trắng xóa. Xa xa, tôi thấy ánh đèn lồng vàng ấm hắt ra từ cánh cổng gỗ lớn.
Khi bước qua cánh cổng, một mùi hương nhẹ của tử đằng phảng phất trong không khí. Tôi không biết vì sao, nhưng mùi hương ấy khiến tôi vừa thấy yên lòng, vừa thấy nghèn nghẹn.
Một vài người mặc đồng phục màu tối bước ra, cúi đầu chào Himejima. Ánh mắt họ lướt qua tôi, đầy tò mò, nhưng không ai hỏi gì.
Ngài đưa tôi vào một căn phòng nhỏ, sàn trải chiếu tatami mới, góc phòng đặt một bàn thấp và bình nước ấm.
himejima Gyomei.
Nghỉ ở đây. Ngày mai… ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ngươi còn sống.
tsugikuni kaori
/ nhìn thẳng vào mắt Gyomei /
tsugikuni kaori
Tôi… đã chết. Tôi chắc chắn.
himejima Gyomei.
/ mỉm cười nhẹ /
himejima Gyomei.
Nam mô A di đà phật
himejima Gyomei.
Vậy thì… có lẽ thần Phật chưa muốn nhận ngươi.
Gyomei quay người bước ra, cánh cửa khẽ khép lại, để lại tôi một mình với ánh đèn mờ và tiếng gió thổi ngoài hiên.
Lúc đó, tôi không biết rằng… con đường vừa mở ra sẽ dẫn tôi đến một thế giới mà tôi chưa từng tưởng tượng.
Comments
Renji Abarai
Cảm ơn tác vì tác đã tạo ra một câu chuyện tuyệt vời này!
2025-08-10
0