[AllCap] Độc Chiếm Cừu Con~
Chapter 4
Trần Thị Phương Linh(mẹ Trần)
9 giờ rồi, mấy đứa con lên phòng ngủ đi nào/nhìn đồng hồ trên tường/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Bông đi với anh lên phòng nào!
Vừa dứt lời, Đăng Dương nắm lấy tay Đức Duy kéo lên phòng luôn.
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Anh ơi từ từ!/hoảng/
Trần Thị Phương Linh(mẹ Trần)
Trời ơi, chạy từ từ thôi, kẻo té bây giờ!/lớn giọng/
Trần Minh Hiếu(lúc nhỏ)
Thôi con cũng lên phòng đây!/bước lên phòng/
Trong phòng của Trần Đăng Dương.
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Woa…phòng anh Bống rộng quá!/sáng mắt/
Trần Đăng Dương cười hì hì đáp lại.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Cũng bình thường thôi à/gãi gãi đầu/
Hoàng Đức Duy không nói gì, vì bây giờ em chỉ lo ngắm nghía căn phòng ngủ của người anh trai này thôi.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Bông ơi, hay chơi xếp hình đi!
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Dạ?
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Chơi xếp hình á, để anh đi lấy cho
Trần Đăng Dương bước đến gần cái tủ đựng hàng đống đồ chơi được xếp ngay ngắn trong đó, lấy một bộ đồ chơi xếp hình ngẫu nhiên rồi đi đến bên em.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Chúng ta chơi cái này đi/đặt hộp đồ chơi xuống sàn/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
/gật đầu liên tục/
Hai anh em cùng ngồi xuống sàn, lấy hết tất cả các mảnh xếp hình bỏ ra bên ngoài.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Chơi nào~
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Úi em phải lắp mảnh này vô này/chỉ em/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
À, hiểu rồi!
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Cái kia phải ở đây này!
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ò/gật gù/
Hoành Đức Duy chơi lâu cũng thấy hơi buồn ngủ rồi, mắt cứ lim dim riết thôi. Nhìn cũng cưng phết chứ đùa~
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
/nhìn thấy/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Em buồn ngủ rồi hả?/hỏi/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Vâng…
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Vậy thì đi ngủ thôi, giờ cũng muộn rồi/nhìn đồng hồ báo thức trên bàn/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ưm~/dụi mắt/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Đừng dụi!/cầm lấy tay em/
Đức Duy không còn dụi nữa, Dương cũng đỡ em trai dậy rồi bế lên giường luôn.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Bông nằm ngủ trước đi, để anh dọn đồ chơi cái đã/cho em nắm xuống giường/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Um~/gật nhẹ+nằm xuống/
Khi cho Đức Duy ngủ xong, Dương cũng bắt đầu dọn hết đống đồ chơi do nhóc với em trai này ra.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Haizz…/thở dài+bỏ đồ chơi vào hộp/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Trông em Bông ngủ ngon ghê!/quay lại nhìn Duy/
Đăng Dương đi đến gần giường nơi Đức Duy đang nằm đó, nhóc cúi xuống nhìn hai cái má phúng phính mềm mềm, trắng trắng của em mà không khỏi cảm thán.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Má em Bông mềm ghê~/lấy tay chọt nhẹ vào má em/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Đáng yêu quá đi mất thôi~
Trần Đăng Dương rón rén trèo lên giường vì sợ gây ra tiếng động làm Duy tỉnh giấc, và nằm ngay kế bên người em trai nhỏ này.
Do lúc này Hoàng Đức Duy đang nằm quay lưng về phía anh trai và đang ngủ ngon lành nên chẳng biết gì cả.
Nhân cơ hội đó Đăng Dương đã ôm lấy lưng Duy kéo nhẹ sát vào người mình.
Rồi Dương giọng thì thầm vào bên tai em.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Ngủ ngon nhé!/ôm em/
Vào lúc giữa đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời đột nhiên đổ mưa. Lúc đầu chỉ là những giọt mưa tí tách rơi, nhưng rồi nó lại bắt đầu lớn hơn, mây đen che kín cả một vùng trời.
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ức!/giật thót+tay vô thức bấu chăn/
Tiếng mưa rì rào như thác đổ xuống con đường trơn trượt, tiếng sấm bên ngoài vẫn nổi lên không có dấu hiệu dừng lại.
Và rồi một bi kịch đã ập đến…
Bà Hoàng: Cẩn thận!!/ôm con trai vào lòng/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Mẹ!!/hét lớn/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ức!!
Bà Hoàng: D.. Duy sống tốt n..nhé…/mỉm cười nhìn em trong lòng/
Bà Hoàng:/từ từ nhắm mắt lại/
Trước khi ngất, Đức Duy có nghe tiếng người chạy lại, chỉ biết nhìn mặt ai cũng hoảng loạn, mọi thứ xung quanh trở nên rối tung.
: M..mau gọi cảnh sát với xe cứu thương đi!
: Trời ơi, hai xe va chạm nhau mà ghê quá!
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Mẹ…/ngất/
Bác sĩ: Thằng bé này còn thở, mau mau đưa vào khoa cấp cứu. Nhanh lên!!/gấp rút/
Hoành Đức Duy-cậu bé chỉ còn thoi thóp trong vụ tai nạn, dùng chút sức lực cuối cùng hé hờ đôi mắt.
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ưm…
Bác sĩ: Nhanh lên tình trạng đang gấp rút, cần cứu sống cậu bé ngay lập tức!!
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
/mắt bắt đầu mờ dần+từ từ mất ý thức/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
/cử động ngón tay/
Y tá túc trực bên cạnh Đức Duy phát hiện em bắt đầu có dấu hiệu tỉnh dậy liền chạy ra ngoài kiếm bác sĩ.
Sau khi Đức Duy tỉnh dậy hoàn toàn.
Thứ đầu tiên khi em gắp bác sĩ là “ba mẹ của cháu đâu rồi?”
Bác sĩ: Cháu cảm thấy trong người thế nào?/muốn lảng sang chuyện khác/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
B..bác hãy trả lời câu hỏi của cháu trước đi
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
B..ba mẹ cháu đâu rồi ạ?
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Bác sĩ?
Bác sĩ chỉ biết thở dài, trong lòng nặng trĩu, không biết phải nói thế nào.
Bác sĩ: Bác sẽ nói, nhưng cháu đừng kích động nhé?/nhìn em/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
B..ba mẹ cháu bị gì vậy ạ, bác mau nói cho cháu biết đi!/lo lắng+nắm lấy bàn tay của vị bác bác sĩ/
Bác sĩ: Ba mẹ cháu không thể chữa khỏi, ba mẹ của cháu qua đời rồi/giọng nghèn nghẹn/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
/chết lặng/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ba mẹ…
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Hức..hic bác sĩ đừng nói dối cháu chứ/không tin vào sự thật/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Hức..hức bác nói gì đi chứ!?
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Ba mẹ cháu chưa chết mà phải không!?
Đức Duy bắt đầu có dấu hiệu hoảng loạn, tâm lý dần trở nên không ổn định.
Y tá: B..bình tĩnh, đừng kích động!!/giữ tay em/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Cháu m..muốn gặp ba mẹ cháu!!/chống đối+gào thét/
Bác sĩ: Không được, cháu hãy bình tĩnh đi!!/ngăn cản/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Không không, cháu không tin!!/lắc đầu kịch liệt/
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Cháu muốn gặp ba mẹ của cháu ngay lập tức!
Bác sĩ thấy Duy kích động như thế mà không còn cách nào khác nên nhân lúc em không để ý liên tiêm cho em một mũi an thần.
Hoàng Đức Duy(lúc nhỏ)
Aaa!!/hét/
Thuốc bắt đầu có tác dụng, nó khiến em trở nên kiệt sức mà ngất đi.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Ưm~Tiếng gì vậy?/lờ lờ tỉnh dậy/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
/giật mình/
Tiếng sấm vang lên không ngớt, Đăng Dương nhăn mặt.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Mưa lớn thế không biết/nhìn ra ngoài cửa sổ/
Đăng Dương cảm nhận được người kế bên đang run rẩy không ngừng, nhóc ta liên bật đèn ngủ lên kiểm tra.
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
/nhẹ nhàng lật người em lại/
Trần Đăng Dương(lúc nhỏ)
Bông, e..em khóc hả!?/kinh ngạc/
Comments