Đợi | SGPBang × SGPJiro |
chap 2.
Ngọc Quý
Ui tới giờ đi về r
Ngọc Quý
Thật sự ko muốn về căn nhà đó một chút nào// buồn bã //
Lai Bâng
// vô tình tan học đi ngang qua lớp tôi //
Ngọc Quý
// quay sang về phía cửa //
Ngọc Quý
// không quan tâm + tiếp tục thu dọn đồ để về //
Lai Bâng
Ô hay// nực cười//
Lai Bâng
anh gọi mày đấy nhóc
Ngọc Quý
// xách cặp bỏ đi //
Lí do mà tôi không nói chuyện với cậu ấy cũng khá đơn giản vì khi tan học tôi phải về nhà thật sớm
Vì ở nhà tôi phải làm biết bao nhiêu chuyện như quét nhà , lau nhà , rửa bát , cắm cơm ,... Trước khi ba của tôi đi làm về
cho nên hầu như ra về là mọi người đều không hề thấy tôi ở đâu và họ cũng chỉ nghĩ là tôi có chuyện gì đó hoặc đi làm thêm
Lai Bâng
// nắm cổ tay tôi giữ tôi lại //
Lai Bâng
Mày làm cái gì mà gấp thế??
Tay cậu ấy vẫn siết chặt cổ tay tôi
nhân vật phụ
Nhân vật 1: này có chuyện gì mà hot boy của trường mình lại đến đây tìm Quý của tụi mình thế!
nhân vật phụ
Nhân vật 2: ê cái ông già kia bỏ tay Quý của tụi tui ra
Càng lúc càng nhiều đám đông quay quanh chúng tôi
Ngọc Quý
// dắt tay cậu ấy đi //
Lai Bâng
// vừa chạy + nói // này mày đang dẫn anh đi đâu vậy
khi đi xa được đám đông đó một đoạn tôi đã bỏ tay của cậu ấy ra về nói rõ với cậu ta
Ngọc Quý
// thả tay cậu ấy ra//
Ngọc Quý
Này nãy cậu làm gì đấy
Lai Bâng
anh thấy mặt mày buồn nên anh hỏi thôi mà// mặt ngây thơ//
Ngọc Quý
Nhưng cậu là cái thá gì của tôi
Ngọc Quý
Tôi có việc rồi tôi đi trước// bỏ đi //
Thanh Lâm
Này mày thích thằng đó hả// đập tay lên vai Bâng //
Lai Bâng
Tao yêu từ kiếp trước luôn thì có
Thanh Lâm
hết nói nổi mày luôn // bất lực //
Lai Bâng
Mày cũng y chang tao khác cái choá gì??
Lai Bâng
Mày cũng thích thằng Vương- // bị chặn họng //
Thanh Lâm
// bịt mỏ Bâng lại //
Thanh Lâm
Câm cái họng lại
Thanh Lâm
Mày nói ra bí mật đó là tao xẻ con peter mày ra trăm mảnh đó
Lai Bâng
Xía cũng như nhau // khó chịu //
Cứ thế bình minh ban đầu bắt đầu lại khoác lên mình một chiếc áo đỏ rói mang tên hoàng hôn
Trời cứ thế tối dần tối dần..
Ngọc Quý
// bê đồ ăn tối ra//
ba của Quý
// say xỉn bước vào nhà //
ba của Quý
Thằng Quý đâu// hét toáng lên //
ba của Quý
Xuống đây cho tao// say//
Ngọc Quý
// xuống lầu + đứng đối diện ba//
ba của Quý
// nắm tóc Quý //
ba của Quý
Mày thấy tao về không biết ra đón hả
Ngọc Quý
// ngã xuống sàn //
ba của Quý
Mày là con choá hay con người mà mày nguu y chang con moẹ mày vậy hả??
Mẹ tôi m.ấ.t sớm lúc tôi chỉ mới 5 tuổi , một cái tuổi còn khá là nhỏ. Ba tôi từ đó cũng thành một kẻ n.g.h.i.ệ.n r.ư.ợ.u , và cũng từ ngày đó tôi bắt đầu sống trong sự sợ hãi, tăm tối đến nghẹt thở
Tôi luôn phải làm vừa lòng ông ấy vì tôi biết một khi ông ấy tức giận sẽ khinh khủng như thế nào.
ba của Quý
Mày..mày.. đừng để tao nóng // đẩy tôi sang một bên //
Ngọc Quý
// nằm im ở đó không nhúc nhích//
Lúc đấy và mọi lần tôi đều nằm im một chỗ và lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt uất ức tôi phải chịu đựng, nhưng tôi vẫn ráng không khóc ra tiếng
thôn lừ 🥰
Okiee kết thúc chap 2 ở đây nhé
Comments