[Haikyuu!!] Hương Hoa Ngày Cũ.
Chapter 2
Yumewa Hanami
A...a....a...//Nói không nên lời//
Yumewa Hanami
"Cái- cái người này là sao đây?!"
Yumewa Hanami
Nè ai- ai đó ơi?!
Yumewa Hanami
//Hoảng// "Sao toàn máu vậy? Chết- chết chưa?"
Không phản ứng hồi đáp gì từ người đang nằm dưới đất khiến em đã hoảng càng thêm hoảng hơn.
Không còn cách nào khác, cứ ở lại đây em sẽ chết cóng mất, tuyết bắt đầu rơi rồi.
Tay thì vẫn bị giữ khư khư không cách nào gỡ ra được, em đành kéo lê lết người đó về nhà.
Về đến trước cửa nhà làm em tưởng bản thân sắp gục tại chỗ tới nơi. Người gì đâu vừa to vừa nặng, với cái sức khoẻ yếu như sên của em không ngờ lại có thể đưa người ta lên đến tận nhà. Đây là lần đầu tiên trong đời em cảm thấy bản thân như có sức mạnh siêu phàm như siêu nhân vậy.
Yumewa Hanami
"Tay của mình, gãy mất..."
Yumewa Hanami
Hộc..hộc...//Thở như chó//
Yumewa Hanami
//Toàn thân run rẩy//
Yumewa Hanami
Lạnh...lạnh...
Cửa được mở ra một chút rồi lại đóng.
Trước thềm nhà, em cởi giày và áo khoác của bản thân, sau đó là cởi giày của con người đang dựa vào người em.
May sao sau khi vào nhà thì người đó không còn giữ chặt em nữa, không thì sẽ rắc rối lớn.
Em nhìn đồng hồ tích tắc trôi, gần mười một giờ rưỡi khuya.
Yumewa Hanami
"Đêm nay có lẽ mẹ không về, vậy người này ở đây có ổn không...?"
Ấn tượng của em đối với người này là, một con người cực kì cao và to xác.
Về đến nhà sau khi mở đèn và nhìn thấy rõ, em còn hú hồn giật mình kia mà. Cảm giác bản thân siêu phàm của em được nhân đôi.
Ấn tượng tiếp theo là người này quá trời quá đất máu. Chưa biết vết thương ở đâu nhưng nó dính đầy cả mặt nên khó nhìn rõ ngũ quan.
Yumewa Hanami
"Mình nên làm- làm gì đầu tiên nhỉ?!"
Em hơi hoảng, sau khi kiểm tra và biết được người này còn sống thì em chẳng biết làm gì đầu tiên. Có lẽ trước đó em đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết của một người lạ nên nhất thời còn luống cuống.
Yumewa Hanami
"A- rửa sạch máu và vết thương đã..."
Em cố kéo người đó vào phòng khách, đặt tựa vào tường một cách nhẹ nhàng.
Đầu tiên là lau vết máu. Thế thì phải cởi đồ người ta ra-
Yumewa Hanami
//Đỏ mặt// "Kh-không sao, mình đang cứu người mà."
Yumewa Hanami
"Không phải đang quấy rối lợi dụng gì đâu.."
Vừa tự nhủ em vừa cởi áo khoác ngoài rồi đến cái áo thun trong cùng.
Yumewa Hanami
"Mặc mỏng thế, trời lạnh vậy mà."
Sau một lúc cuống cuồng tay chân, em cũng xử lí xong vết thương và lau người phần trên cho người đó.
Máu đã được lau sạch và em chợt nhận ra.
Yumewa Hanami
"Cái- cái người này?!"
Yumewa Hanami
//Đỏ vành tai//
Cái người mà em vừa cứu rất có nhan sắc, cơ thể lại đẹp còn có múi nữa.
Nói thật em không có mê mấy cái múi, chẳng qua tiêu chuẩn cái đẹp nó như vậy nên bất giác em cũng thấy nó đẹp theo.
Yumewa Hanami
"Mình có ơn cứu mạng với người ta, nên đòi tiền hay đòi sắc đây?"
Yumewa Hanami
//Lắc lắc đầu// "Aaa nghĩ gì lung tung vậy!"
Em vỗ vỗ mặt cho bản thân tỉnh táo lại, không thể để cái nhan sắc này rù quến làm hư thân em được.
Yumewa Hanami
"Áo thì toàn máu, áo khoác cũng ướt luôn, không lẽ để người ta ở trần như vậy hả...?"
Nhà em là một ngôi nhà bình thường, tệ hơn là nó cũng rất nhỏ chứ không to bởi vì chỉ có hai mẹ con sống chung. Không phải nhà tốt gì lắm, trời lạnh thế này thì gió cũng từ đâu đó ùa vào làm gỏi người bên trong thôi.
Em chạy vào trong phòng mình rồi lục lọi, tìm ra cái chăn dày nhất mà bản thân cũng chưa kịp dùng cho năm này.
Yumewa Hanami
"Kệ đi, mình chịu lạnh quen rồi, người ta thế này sao nỡ để lạnh chứ, có khi chết cóng luôn không chừng"
Yumewa Hanami
"Lỡ mất giờ ngủ rồi...mai còn phải đi làm sớm nữa..."
Em đi làm từ rất sớm, khoảng bốn giờ sáng là đi nên em phải thức từ ba giờ. Chuẩn bị này kia rồi ăn uống này nọ, đến nơi cũng chuẩn bị đủ thứ nên em thức sớm làm cho kịp.
Bây giờ là mười hai giờ hơn, vậy là chẳng còn mấy tiếng nữa cho giấc ngủ của em.
Ba giờ đúng, tiếng đồng hồ báo thức bên tai reo lên một cách máy móc làm em cũng tỉnh cơn ngủ say.
Yumewa Hanami
"Nên làm chút đồ ăn không?"
Yumewa Hanami
"Lỡ như người đó tỉnh lại thì có cái để hốc."
Trong bếp, em loay hoay với đống nguyên liệu mà em mua từ hôm kia.
Yumewa Hanami
"Chắc sẽ đủ."
Nhâm nhi ly sữa nóng cùng cơm cà ri nóng hổi. Em chăm chú ăn phần ăn của mình một cách nghiêm túc.
Đây dường như là thói quen thường ngày của em. Mọi thứ quá đỗi quen thuộc đối với em. Trừ việc có thêm một phần cơm nữa được làm sẵn còn bốc hơi nghi ngút dưới lồng bàn.
Ngắn gọn không thiếu không thừa, đủ hiểu để làm. Em ghi thế vào một tờ giấy rồi kẹp vào tay nắm của lồng bàn.
Yumewa Hanami
"Khoan đã, lỡ mẹ về rồi thấy thì sao?!"
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi dựa vào tường, em liền thở dài một hơi. Sau đó tiến đến lôi anh ta vào phòng của mình.
Yumewa Hanami
"Mẹ sẽ không vào phòng của mình đâu ha..."
Xong xuôi nhưng vẫn chưa yên tâm, em sợ bỗng dưng người đàn ông đó tỉnh dậy rồi đi lung tung sẽ khiến mẹ thấy mất. Thế nên em quyết định viết giấy tiếp.
"𝙲ó 𝚗𝚐ườ𝚒 𝚝𝚑ì ở 𝚢ê𝚗 đâ𝚢."
Yumewa Hanami
//Đắp chăn lại//
Yumewa Hanami
Phù...."Mệt chết mất."
Yumewa Hanami
//Nhìn đồng hồ// "Vẫn kịp."
Em nghĩ rồi nhanh chóng khoác áo mang giày vào, bắt đầu một ngày mới.
Yumewa Hanami
Phù...phù...
Yumewa Hanami
Cháu đến rồi đây, chúc một ngày tốt lành ạ.
Comments
Lệnh Hồ Nhạc Tĩnh
Chắc cả hai=))))
2025-08-17
1