em thức dậy từ sáng sớm.
Bên cạnh, chỗ anh nằm đã lạnh từ lúc nào.Có lẽ anh dậy sớm để tránh phải nhìn thấy em sau đêm qua.
em mặc áo khoác, xỏ giày, cầm điện thoại nhưng không nhắn cho anh.em chỉ… cần một khoảng không để thở.Căn nhà này chật chội quá — không phải vì diện tích, mà vì sự im lặng đè nặng giữa hai người.
em bước ra đường, cứ thế đi bộ vô định.Mọi tin nhắn đến từ anh, em đều không mở.em sợ… nếu mở ra, sẽ chỉ là những lời lạnh lùng.
Buổi chiều, em ngồi ở một quán cà phê ven hồ.Ngoài trời mưa nhẹ. Em nhìn dòng tin nhắn chưa gửi: "Anh, em đang ở đây. Anh đến được không?"
Nhưng rồi em xóa.Vì em biết… anh sẽ không đến.
phía anh
Khi về nhà buổi sáng, anh đã không thấy Duy đâu.
Bàn ăn trống trơn, không một mẩu giấy nhắn.
anh gọi điện.thì thuê bao.anh nhắn tin. thì em không trả lời.
Lúc đầu, anh nghĩ em giận nên muốn ra ngoài cho khuây khỏa.
Nhưng khi đến trưa vẫn không thấy bóng dáng em, tim anh bắt đầu đập loạn.
anh lái xe khắp các con đường em thường đi. Đi ngang quán cà phê em thích nhất, anh dừng lại… nhưng ghế bên cửa sổ trống rỗng.
Trời bắt đầu mưa.anh ướt sũng, nhưng vẫn tìm. Mỗi lần điện thoại rung, anh lao đến mở máy, hy vọng là em… nhưng chỉ toàn tin nhắn công việc.
Tối muộn, anh về nhà.Căn nhà tối om. Anh ngồi xuống ghế sofa, tay ôm đầu, thì thầm như một kẻ tuyệt vọng
Comments