CHAPTER 3

Ánh nắng đầu ngày len qua lớp rèm mỏng, rải thành từng vệt dài trên sàn gỗ.
Trên chiếc giường king-size, hai thằng nhóc đang ngủ… tư thế thì chẳng thể nói là đẹp được.
An nằm ngang giường, một chân gác hẳn lên bụng Duy, miệng khẽ há.
Còn Duy thì chăn rớt xuống đất từ lúc nào, tóc tai rối bù, một cánh tay vắt lên trán như đang mơ thấy ác mộng.
Đột nhiên...
Rengggg… Rengggg… Rengggg!
Tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi, kéo dài như thể người bấm quyết tâm phá giấc ngủ của cả thế giới.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhăn mặt, kéo gối trùm lên đầu//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày… ra mở đi, gần cửa hơn.
An lười nhác mở hé mắt, lười biếng trở mình.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Chủ nhà phải ra mở chứ, tao chỉ là khách.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày ngủ ở đây mấy hôm rồi, tính như thành viên rồi, tự giác đi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Oẳn tù tì phân thắng bại.
Hai đứa mắt nhắm mắt mở, tay vung loạn xạ trên chăn.
Ba hiệp sau, Duy ngồi bật dậy, mặt đơ như tượng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//cười hả hê//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Xin chia buồn, mày thua rồi nhóc!
Duy lê từng bước ra mở cửa, dáng đi lảo đảo như zombie.
Cửa vừa mở, trước mặt em chẳng có ai, chỉ có một hộp bánh quy được bọc gọn gàng, trên đó kẹp một tờ giấy trắng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhặt lên, đọc//
"Nghe bảo cậu là hàng xóm mới chuyển vô, tuy chưa gặp nhưng tôi tặng cậu hộp bánh quy mới làm coi như quà gặp mặt, mong cậu nhận. – QA, phòng 1803"
Duy đứng im vài giây, đầu óc mơ hồ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
QA... ai?
Quang Anh đứng khoanh tay, tựa người vào bức tường ở đoạn rẽ, khóe môi khẽ nhếch khi thấy Duy cầm hộp bánh quay vào nhà.
Duy đặt hộp bánh xuống bàn, ánh mắt cảnh giác như đang xử lý hiện trường vụ án.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết ai gửi, lỡ có độc thì sao?
An lồm cồm bò ra khỏi giường, tóc tai rối bù, mắt sáng như vừa phát hiện kho báu.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Bánh quy kìa, trời ơi thơm lắm luôn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày định ăn hả? Mày không sợ chết à?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//đã cầm hộp, khui rốp một cái//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Người ta có lòng thành, mày cứ nghi ngờ.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày coi phim trinh thám nhiều quá rồi đó.
Mùi bơ ngọt lịm tỏa ra khắp phòng.
An bẻ một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nhắm mắt tận hưởng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ngon bá cháy.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Không chết đâu, ăn thử đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không. Mày ăn đi, tao coi.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày không ăn là tao ăn hết đó.
Duy nhìn bạn mình nhai ngon lành, trong lòng phân vân vài giây rồi với lấy một miếng.
Cắn một phát, vị ngọt vừa phải và mùi bơ béo lan ngay trong miệng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhướng mày, bất giác gật gù//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mẹ… ngon dữ vậy?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Thấy chưa, đúng là có tâm.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mà QA là ai ta?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không biết, nhưng tao vẫn thấy hơi lạ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người ta chưa gặp mặt mà đã gửi bánh, chắc có ý đồ.
Nói là thế chứ nãy giờ Duy hốc cũng trên dưới 5 cái vào bụng.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ý đồ gì? Ý đồ làm mày béo lên thì có
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Béo lên để rồi… bị ai đó bắt về nuôi?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ê, biết đâu người gửi là hàng xóm đẹp trai.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Mày thử qua cảm ơn xem, biết đâu bật mode truyện ngôn tình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày điên.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ờ, tao điên. Nhưng mà bánh ngon, ăn tiếp.
Trời vừa sáng chưa bao lâu mà mây đã nặng trĩu, từng giọt mưa rơi lách tách ngoài ban công.
Duy ngồi tựa trên ghế sofa, miệng còn nhai dở chiếc bánh quy thì điện thoại rung lên.
Màn hình hiện hai chữ ngắn ngủn: "Về nhà!" – từ ba mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn chằm chằm vào tin nhắn, chép miệng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chết thật… kiểu này có lặn dưới hồ cũng bị vớt lên.
Trời mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Từng cơn gió lạnh quất vào mặt khiến Duy rùng mình, nhưng vẫn tăng ga.
Tai nghe đang phát bài nhạc buồn, lời hát trầm khàn vang bên tai.
♬"Cho đôi mi em gạt đi hết mọi thứ là sai lầm… tất cả đều tóm gọn hết… trong một hành trình hai năm…"♬
Cảnh vật mờ mịt qua màn mưa, đèn xe hắt sáng trên nền đường ướt loang. Bỗng…
Xe hơi lạng mạnh sang một bên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đù… Chết cha, bánh xe…
Duy chửi nhỏ, liếc quanh, thấy đường vắng tanh, mới bật đèn cảnh báo rồi tấp vào lề.
Em mở cửa bước ra, mặc kệ mưa hắt vào mặt lạnh buốt.
Cúi xuống quan sát, bánh trước bên phải xẹp lép, mép lốp có vết rách dài.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xui tới vậy là cùng…
Người ướt sũng, tóc bết lại, Duy chui lại vào xe, định gọi cứu hộ.
Nhưng vừa bấm số, điện thoại rung một cái rồi… sập nguồn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Á à! Cái điện thoại tạo phản...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hên lắm mới xui được như vậy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ông trời có mắt như mù ấy!
Duy tức đến độ thiếu điều muốn vứt phăng cái điện thoại iphone 16 đang cầm trên tay đi luôn cho rồi.
Tiếng động cơ trầm ấm vang lên giữa mưa.
Một chiếc xe hạng sang màu đen bóng loáng tiến lại gần, dừng cách xe Duy vài mét.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//mở cửa xe bước xuống, tay cầm ô//
Ánh sáng vàng từ đèn xe phản chiếu qua màn mưa, lộ rõ ngũ quan sắc nét: sống mũi cao, ánh mắt sâu, môi mỏng, vài lọn tóc ướt bám nhẹ vào trán.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//sững lại vài giây//
Người đàn ông bước tới, giọng trầm mà rõ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xe em có vấn đề hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giật mình, ho nhẹ một tiếng để che sự bối rối//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
À… Ờ… Vâng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Bánh sau nó… nổ hay rách gì đó, tôi không rõ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//khẽ gật, đưa ô cho Duy//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Giữ cái này đi, dầm mưa kiểu này dễ bệnh lắm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng.. còn anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay lại xe mình, mở cốp sau//
Duy nhìn theo bóng lưng ấy, áo sơ mi trắng dính chặt vào vai và lưng, cơ bắp rắn rỏi ẩn hiện.
Em cắn môi, tự mắng mình "mày nhìn cái gì vậy hả Đức Duy" nhưng mắt thì không rời nổi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//quay lại với bộ lốp dự phòng và đồ nghề//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em mở cốp xe đi.
Duy loay hoay mở cốp, đứng bên nhìn anh ngồi xổm, từng động tác chắc chắn, thành thục.
Nước mưa chảy dọc quai hàm, xuống cổ, biến lớp áo sơ mi thành gần như trong suốt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bất giác nuốt nước bọt cái 'ực'//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//vừa nói vừa lắp lốp mới//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lần sau chạy trời mưa nhớ để ý áp suất lốp trước khi đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi… bình thường cũng kiểm tra… mà nay chắc xui thôi.
Anh nhìn lên, khóe môi nhếch nhẹ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xui mà gặp tôi chắc vẫn may.
Duy im bặt, mặt hơi nóng dù trời mưa lạnh buốt.
Sửa xong, anh đứng dậy, phủi tay.
Lúc này, ánh mắt anh khẽ dừng lại ở Duy – người đang ôm ô đứng, nước mưa cũng khiến áo thun mỏng ôm sát vào người, lộ ra làn da trắng mịn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Bình tĩnh nào Quang Anh, theo đúng kế hoạch!"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ô này em cứ giữ, mưa thế này dễ nguy hiểm, chạy chậm thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ơ.. nhưng mà-..
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không nhưng nhị gì hết, đi đi.
Anh xoay người lên xe mình, không quên nhìn gương chiếu hậu khi rời đi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đứng ngây vài giây, rồi mới chui lại vào xe//
Động cơ rú lên, tiếng mưa vẫn rào rạt.
Hình ảnh người đàn ông vừa rồi cứ lặp đi lặp lại – ngũ quan hoàn hảo, dáng người ướt sũng, bàn tay chắc chắn… và cả câu nói kia.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Người lạ quái gì mà quan tâm dữ vậy trời…
____________________________
END CHAPTER 3
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play