#LyQuinn | Dưới Ánh Dương Năm Ấy
#Episode 3: Gần như cũ, nhưng méo bao giờ là như cũ
“𝙂𝙖̂̀𝙣 𝙣𝙝𝙪̛ 𝙘𝙪̃, 𝙣𝙝𝙪̛𝙣𝙜 𝙢𝙚́𝙤 𝙗𝙖𝙤 𝙜𝙞𝙤̛̀ 𝙡𝙖̀ 𝙣𝙝𝙪̛ 𝙘𝙪̃.”
Sau hôm đó, tụi mình vẫn nói chuyện.
Ừ thì... vẫn chat Zalo, vẫn tag nhau mấy cái meme tào lao, vẫn đụng vai khi đi chung hành lang.
Nhưng nó không còn như trước.
Giống kiểu... hai đứa đang diễn lại cái gì đó, mà hết hồn rồi.
Mày gửi tao tin nhắn lúc 1h sáng:
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
Linh, mai học Toán chương mấy vậy mày?
Tao biết thừa mày học chung lớp, còn đéo lạ gì lịch.
Nhưng tao vẫn rep:
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Chương 4. Đừng ngủ nữa, học đi con chó.”
Mày react haha.
Tao react tim.
“𝙈𝙤̣̂𝙩 𝙩𝙞𝙢 𝙜𝙖̃𝙮 𝙡𝙖̀𝙢 đ𝙤̂𝙞..”
Tao đem thuốc theo người, uống lén trong toilet sau mỗi tiết 2.
“Đ𝙖̂̀𝙪 𝙫𝙖̂̃𝙣 đ𝙖𝙪, 𝙢𝙖̆́𝙩 𝙫𝙖̂̃𝙣 𝙢𝙤̛̀, 𝙘𝙤̀𝙣 𝙩𝙞𝙢 𝙩𝙝𝙞̀... 𝙝𝙚̂́𝙩 𝙩𝙝𝙪𝙤̂́𝙘 𝙧𝙤̂̀𝙞.”
Hôm qua, mày lại đi với thằng Duy.
Mày bảo “chỉ là mua đề cương Sinh học.”
Ờ. Sinh học.
“𝘾𝙤́ 𝙘𝙖̂̀𝙣 𝙩𝙖𝙮 𝙣𝙖̆́𝙢 𝙩𝙖𝙮, 𝙘𝙪̛𝙤̛̀𝙞 𝙣𝙝𝙪̛ 𝙥𝙝𝙞𝙢 𝙩𝙞̀𝙣𝙝 𝙘𝙖̉𝙢 𝙫𝙖̣̂𝙮 𝙠𝙝𝙤̂𝙣𝙜?”
Tao vẫn ghen, nhưng ghen nhẹ.
Kiểu như... không còn muốn cản nữa.
Chỉ muốn rút ra ngoài.
Tao đứng bên ngoài cái vòng bạn thân mày vẽ ra từ lớp 2.
Tao co người như một vết nhòe trong tấm ảnh cũ, càng ngày càng mờ.
Giờ ra chơi hôm nay, mày dúi cho tao hộp sữa.
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Uống đi con. Cho có sức.”
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Sữa này có chữa được u não không mày?”
Mày cứng họng.
Nhìn tao như nhìn đứa sắp nhập viện – mà đúng rồi.
Tao cười.
Cái kiểu cười dày như mặt nạ, còn phía trong thì... rỗng.
Tối, mày gửi ảnh tụi lớp chụp nhóm, trên instragram, mày còn ghi caption:
Tao không rep.
Tao đang soạn thư từ biệt. Không biết sẽ gửi khi nào.
Có thể... chưa phải bây giờ.
Có thể... rất gần.
Tao nằm trong phòng, đèn tắt.
Bên ngoài mưa.
Bên trong là tiếng nhức nhối của từng mạch máu trong đầu tao đang phản chủ.
“𝙏𝙖𝙤 đ𝙖𝙪 𝙡𝙖̆́𝙢, 𝙈𝙖𝙞 𝙖̀. 𝙏𝙖𝙤 𝙢𝙚̣̂𝙩 𝙦𝙪𝙖́ 𝙧𝙤̂̀𝙞.”
Nhưng... tao biết mày sẽ lo.
Mà tao đâu cần mày lo.
Tao chỉ muốn...
Một lần thôi, mày nói: Tao thích mày.
Nhưng mày im.
Tao cũng im.
Tụi mình đều im, như hai thằng ngu diễn vai bạn thân trong cái kịch bản méo có kết cục.
Mỗi lần mày cười với tao, tao lại thấy một Linh khác đang chết từ từ bên trong.
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Sao dạo này mày gầy vậy?”
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Vì tao sắp chết mẹ rồi, mày không thấy hả?!”
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Tao giảm cân cho đẹp.”
Mày gật.
Mày tin.
Mày lúc nào cũng tin mấy câu nói dối, miễn nó không đụng tới sự thật.
Tao tự hỏi... nếu mai mốt tao biến mất,
mày có khóc không?
Hay chỉ viết vài câu caption vu vơ:
“𝘾𝙪𝙤̣̂𝙘 𝙨𝙤̂́𝙣𝙜 𝙠𝙝𝙤̂𝙣𝙜 𝙖𝙞 𝙗𝙞𝙚̂́𝙩 𝙩𝙧𝙪̛𝙤̛́𝙘 đ𝙞𝙚̂̀𝙪 𝙜𝙞̀.”
Rồi… 3 ngày sau đi ăn mì cay với con Huyền…?
Dưới ánh dương năm đó, tụi mình từng gần nhau lắm.
Nhưng giờ thì... cái bóng của mày cũng chẳng còn che được tao nữa.
Tao đứng ngoài vùng sáng, ngoài cuộc đời mày,
và tao cháy luôn. 𝙈𝙤̣̂𝙩 𝙢𝙞̀𝙣𝙝..?
Comments