#LyQuinn | Dưới Ánh Dương Năm Ấy
#Episode 4: Hôm đó tao tưởng mình không kịp ng
“𝙃𝙤̂𝙢 đ𝙤́ 𝙩𝙖𝙤 𝙩𝙪̛𝙤̛̉𝙣𝙜 𝙢𝙞̀𝙣𝙝 𝙠𝙝𝙤̂𝙣𝙜 𝙠𝙞̣𝙥 𝙣𝙜𝙝𝙚 𝙢𝙖̀𝙮 𝙣𝙤́𝙞 𝙩𝙝𝙖̣̂𝙩 𝙡𝙤̀𝙣𝙜.”
- Ngôi kể thứ nhất: Thảo Linh -
Tao không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc mấy giờ.
Chỉ nhớ: đầu tao như nổ tung.
Không phải kiểu đau buốt thông thường.
Mà kiểu…
Động đất trong sọ.
Tao đang ngồi học, tiết Hóa, thì mắt mờ đi.
Bảng đen hoá thành một đống khói.
Tao không nghe tiếng cô, không nghe tiếng bạn.
Chỉ còn tiếng tim đập mẹ nó loạn.
Lúc mở mắt ra, mùi thuốc sát trùng là thứ đầu tiên đập vào mũi.
Tao nằm trong phòng cấp cứu.
Đèn trắng lóa mắt, lạnh buốt cả xương.
Bên ngoài, tao nghe tiếng ai đó đang khóc.
Giọng rất quen.
Giọng mày.
NVP
“Mẹ ơi, con không biết gì hết… Nó không nói gì hết…”
NVP
“Con tưởng nó chỉ bị đau đầu bình thường…”
NVP
“Con tưởng… nó chỉ mệt…”
NVP
“Sao nó không nói con sớm…
Sao nó phải giấu?”
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Làm ơn… đừng có để nó chết…”
Tao muốn mở miệng, nhưng miệng đéo nhúc nhích nổi.
Tao muốn nói:
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Tao không chết được, Mai. Vì mày còn chưa nói là mày thích tao.”
Nhưng… tao chìm.
Một lần nữa.
Khi tỉnh lại lần hai, là ban đêm.
Mẹ tao ngủ gục ở góc ghế.
Còn mày thì…
Ngồi kế bên giường tao.
Tóc mày rối bù, mắt đỏ.
Mày nhìn tao như thể vừa mất tao rồi tìm lại được.
Tao cố nở một nụ cười nửa miệng.
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Tao chết chưa?”
Mày không cười.
Không đùa.
Không né.
Mày cầm tay tao.
Lần đầu tiên.
Không vì té xe, không vì mô hình Sinh học, không vì bất cứ cái cớ gì.
Mày nắm tay tao như…
Người yêu nắm người yêu.
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Mày đừng như vậy nữa được không?”
Mày nói, giọng run như cái thìa rơi xuống sàn.
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Như vầy là như nào?”
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Lặng im. Giấu bệnh. Đẩy tao ra. Làm như mày không quan trọng gì với tao hết.”
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Tao… điên lên được khi thấy mày nằm bất động.”
#𝙝𝙞ề𝙣𝙢𝙖𝙞
“Tao sợ mất mày vãi lồn ra, Linh.”
Tao chưa bao giờ thấy mày như vậy.
Không giả vờ cool ngầu, không tự tin tào lao.
Mày thật.
Lột trần vỏ ngoài.
Mày nhìn tao, thở sâu, rồi nói:
Thích kiểu mà tao không dám tin.
Nhưng mà giờ…
Tao không muốn né nữa.”
Tao chết thêm lần nữa.
Nhưng lần này là chết trong lòng.
Vì sống để nghe mày nói câu đó… đáng mẹ nó từng cơn đau.
Tao cười – lần đầu tiên tao cười thật sau mấy tháng.
Rồi tao nói:
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Trễ quá rồi đó, đồ ngu.”
#𝙩𝙝ả𝙤𝙡𝙞𝙣𝙝
“Nhưng cảm ơn. Tao chờ câu đó… dài gần bằng đời tao.”
Bác sĩ nói tao sẽ phải nhập viện thường xuyên hơn.
Tế bào xấu lan nhanh.
Thời gian còn lại… không ai dám chắc.
Nhưng tụi mình ngồi với nhau tới sáng hôm đó.
Không ai nói gì nhiều.
Tao tựa đầu lên vai mày.
Mày để yên.
Mày không khóc nữa.
Còn tao…
Đã thấy đủ.
Dưới ánh đèn mờ của phòng bệnh,
mày không rực rỡ như ánh dương nữa.
Mày bằng xương, bằng thịt, đầy nước mắt, đầy run rẩy.
Và thật như chưa bao giờ thật đến vậy.
Tao chỉ ước:
Nếu có kiếp sau –
mày nhận ra sớm hơn chút.
Comments
Lil lì , Darling , Dopamine ❤❤
đau ❤💔
2025-08-14
0