Chap 3

Vương Lỗ Kiệt sau khi giúp Tả Kì Hàm về nhà liền quay lại lấy túi của mình. Nhưng vừa quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết lặng.
Toàn bộ ảnh bị vứt hết xuống ao, trôi lềnh bềnh trên nước. Vương Lỗ Kiệt vội vàng chạy lại kiểm tra túi, bên trong đã hoàn toàn trống trơn! Vương Lỗ Kiệt hoàn toàn sụp đổ, từng chút tâm huyết trong từng tấm ảnh đều bị phá vỡ.
Nhưng anh làm sao biết ai làm để chất vấn đây?!
_____
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Aaa Tả Kì Hàm tao đói quá!!!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mau kiếm gì đó ăn đi huhu /lăn lộn trên ghế sofa/
Tả Kì Hàm
Tả Kì Hàm
Đói?
Tả Kì Hàm
Tả Kì Hàm
A. Có rồi!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hả?
____
Không ai biết việc tiếp theo Tả Kì Hàm sẽ làm là gì, chỉ biết bây giờ Trần Dịch Hằng bị Tả Kì Hàm bắt đi tìm Vương Lỗ Kiệt mời anh về ăn cơm xin lỗi chuyện lúc sáng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tả Kì Hàm mày đợi đó!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trả thù xong tên kia ông đây sẽ cắn chết mi!!!
Trần Dịch Hằng bực bội miễn cưỡng đi gọi Vương Lỗ Kiệt. Có điều...em làm gì biết anh ta đang ở đâu mà gọi?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Rồi biết hắn ở đâu mà gọi(─.─||
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ta bực ta bực ta bực!/dậm chân/
Em cúi đầu đá mấy viên sỏi dưới chân, không thèm nhìn đường cứ thế đi thẳng, chẳng biết từ lúc nào đã lạc vào con đường khác.
Em lúc này mới ngẩng đầu lên, xung quanh không có người qua lại-một nỗi bất an đột nhiên dâng trào trong lòng em. Trần Dịch Hằng siết chặt tay cố nén cảm giác sợ hãi tiếp tục bước đi. Càng đi, con đường trước mặt càng lạ lẫm, như thể đang lạc vào thế giới khác.
Em cố bước thật nhanh không ngoảnh đầu lại-mặc dù không biết bản thân mình đang lạc vào chỗ nào. Từ đằng sau lưng em bỗng dưng phát ra tiếng "grừ grừ" của mấy con chó hoang. Thôi xong, lạc vào 'lãnh địa' của bọn chúng rồi!. Trần Dịch Hằng chỉ biết cắm đầu chạy và chạy, không biết đã vấp phải đá té bao nhiêu lần. Cảm giác vừa sợ vừa đau nhưng lại không thể làm gì ngoài việc chạy, nước mắt rơi ra lăn dài trên má em rồi lại nhỏ giọt xuống vết trầy dính bùn đất đang rỉ máu.
Đến gần một căn nhà, em dốc hết sức đập cửa mong người trong nhà có thể ra giúp
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Có ai trong nhà không mau giúp tôi với!!!! /cố gắng đập cửa, la lớn để người trong nhà nghe thấy/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/Nhận thấy chúng đang đến gần càng đập cửa mạnh hơn, nước mắt rơi mãi trên má/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ồn ào quá! /có chút cáu kỉnh mở cửa/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cứu tui!! /nhảy thẳng lên người anh/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ây té! /cố đứng vững/
Trần Dịch Hằng dính chặt trên người Vương Lỗ Kiệt không buông, luôn miệng hỏi chúng đã đi chưa rồi lại òa lên khóc. Vương Lỗ Kiệt dùng chiếc dép xua con chó đi rồi quay lại trấn an Trần Dịch Hằng.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Nó đi hết rồi không còn đâu mau xuống đi /nhẹ giọng dỗ em/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu lừa tui!!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi không lừa, mau xuống đi người cậu bẩn hết rồi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/Từ từ buông lỏng tay ra khỏi người anh/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Làm phiền cậu rồi /giọng còn chút nghẹn, cúi đầu xin lỗi/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu đi đâu mà để chó rượt, người còn lấm lem toàn bùn đất nữa kia?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tui..tui..đi
Trần Dịch Hằng nhất thời không biết nói như thế nào, đầu óc trống rỗng không tìm được lí do phù hợp. Vương Lỗ Kiệt thấy em mãi không trả lời khẽ nhíu mày rồi nhìn em một lượt từ trên xuống
Tóc rối tung, mặt khẽ nhăn nhó vì đau, quần áo toàn đất dính vào, phần vải nơi đầu gối rách toạc. Dưới lớp vải rách đó từng vết trầy máu vẫn chảy ra nhiễu xuống ống quần-cứ như em vừa đi đánh trận về vậy.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Bỏ qua đi đã! Đầu gối cậu bị trầy rồi kìa
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
A..Chắc không sao đâu lát về tui rửa là được /khẽ cười/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đất dính vào rồi sẽ bị nhiễm trùng máu, cậu..để vậy không ổn đâu!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Chứ giờ tui phải làm sao? Trạm y tế cách đây xa lắm /rũ mắt/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vào nhà đi! Tôi khử trùng sơ cho cậu.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đ..Được hả??
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mau vào đi trời nắng rồi
Vương Lỗ Kiệt cẩn thận đỡ Trần Dịch Hằng vào nhà, để em ngồi trên ghế còn bản thân đi lấy hộp sơ cứu cho em.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cậu lau mặt trước đi /đưa cho em cái khăn đã vắt nước ấm/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hả..À cảm ơn nha /từ từ cầm lấy khăn/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/Vén nhẹ ống quần em lên, dùng khăn lau vết đất dính/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ư-- /cắn môi/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ngoan, chịu khó chút!
Vương Lỗ Kiệt điều chỉnh nhịp tay nhẹ lại như đang dỗ dành từng vết xước, mỗi nhịp đều khẽ trấn an để em không cảm thấy đau.
Trần Dịch Hằng thật sự là nhìn người trước mặt đến ngơ luôn rồi. Nhìn anh từng chút một khử trùng cho em trong lòng lại dấy lên cảm giác hối hận về việc mình đã làm với anh...
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/Tai khẽ ửng đỏ/
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
/Thổi nhẹ lên vết thương/ Xong rồi!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cảm ơn cậu nhiều lắm! /cơn đau buốt từ đầu gối truyền lên khiến em không đứng dậy được/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
...
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Để tôi dìu cậu về?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Vậy...Phiền cậu thêm một chút nữa nha!
Vương Lỗ Kiệt không đáp chỉ khẽ choàng tay qua cổ em, đỡ em đứng dậy đi về
Cái nắng gắt nhẹ của trời sắp chuyển mùa hắt ra hai cái bóng của hai người thiếu niên kè kè sát bên nhau.
Họ vừa đi vừa trò chuyện như thể đang cố xóa tan đi mọi vật xung quanh.
Tiếng sỏi đá lách cách dưới chân lại vô tình tạo ra một bản nhạc dặm thêm cho cuộc trò chuyện của họ.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Gặp cậu hoài mà tui chưa có biết tên.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt. Còn cậu?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tui á hả tui là Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Sống ở đây từ lúc mới lọt lòng tới bây giờ, cũng được gọi là 'dân bản địa' ở đây đó!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Dân bản địa mà đi lạc để bị té?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cái đó..Chỉ là sơ suất, không tính!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Được được là sơ suất thôi /khóe môi khẽ nâng lên rồi lại hạ xuống/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu từ đâu đến? Tui thấy cậu không giống người ở đây
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi là học sinh trao đổi. Đến đây học trao đổi rồi lại về trường
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ò..Vậy chắc cậu học giỏi lắm ha, học giỏi mới được cử đi học trao đổi!
Trần Dịch Hằng cứ tía lia không thôi, Vương Lỗ Kiệt vẫn giữ thái độ nghiêm túc, em hỏi câu nào đáp lại câu đó nhưng không cụt ngủn như cách đáp lại Tả Kì Hàm.
___
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu biết khô--
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tới nhà cậu rồi!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ơ ủa tới rồi hả?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Mau vào nhà đi nắng lắm!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cảm ơn cậu nhiều nha! Bữa nào gặp tui dẫn cậu đi ăn chè!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ừm.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Tạm biệt!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tạm biệt.
Trần Dịch Hằng khập khiễng từng bước vào nhà, tới bậc thềm còn ngoái lại nhìn bóng lưng anh dần khuất sau tán lá.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
/Hít hơi thật sâu cố nặn ra nước mắt/ Huhuhu Tả Kì Hàm tao bị té!!!
Tả Kì Hàm
Tả Kì Hàm
Hả!! Bé yêu của tao sao lại té!!! /hớt hải chạy ra/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Huhuh đau...
Tả Kì Hàm
Tả Kì Hàm
Trời ạ! Đi kiểu gì mà trầy xước hết hai đầu gối luôn /đỡ em vào trong nhà/
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không biết đâu, đau lắm huhu!
Tả Kì Hàm
Tả Kì Hàm
Thôiii nín Tả Kì Hàm thương thương nha /ôm má em/
____
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Trần Dịch Hằng sao?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Cũng dễ thương?!
_________
Hết
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play