Chương 1:Gặp gỡ!?
Buổi chiều mùa thu ở khuôn viên ngôi trường mỹ thuật luôn có một loại ánh sáng kỳ lạ — không chói chang như mùa hè, cũng chẳng ảm đạm như mùa đông, mà vừa đủ để mọi thứ trở nên mềm mại, như được phủ lên một lớp màu vàng nhạt của sơn dầu.
Từng tia nắng rơi rớt xuống hành lang, len lỏi qua khung cửa kính cao, kéo theo những vệt bóng dài lặng lẽ. Tiếng bước chân lác đác vang lên, nhưng nhanh chóng bị nuốt chửng bởi khoảng không tĩnh mịch của buổi tan học.
Choi Soobin khẽ kéo quai túi vải trễ xuống một bên vai. Cái túi đã sờn mép, bên trong nhét chật sketchbook, vài cây bút chì ngắn cũn, một hộp màu nước nhỏ với những ô màu loang lổ.
Choi Soobin (19 tuổi)
Ah~ Mệt chết mất...
Choi Soobin (19 tuổi)
Phù...
Cậu vừa kết thúc tiết vẽ cuối ngày, trong đầu vẫn lởn vởn hình ảnh một bức tượng bán thân dở dang. Đường nét hôm nay của cậu không đủ chắc, ánh sáng đổ xuống sai góc, tất cả đều khiến cậu khó chịu.
Soobin vốn không phải kiểu dễ hài lòng với bản thân — sự cầu toàn khiến cậu nhiều đêm trằn trọc vì một chi tiết nhỏ chưa đúng.
Cậu bước chậm qua dãy hành lang dài lát gạch xám, hướng ra cổng phụ, nơi có ít người qua lại. Nơi đó yên tĩnh hơn, và cậu có thể tránh khỏi sự ồn ào thường thấy ở sân chính.
Choi Soobin (19 tuổi)
Hửm?
Choi Soobin (19 tuổi)
//dừng lại//
Choi Soobin (19 tuổi)
*ai mà dám cướp chỗ của mình thế kia!?*
Dưới khung cửa kính rộng mở, một chàng trai đang đứng tựa vào bệ cửa, trên tay cầm một chiếc máy ảnh màu đen. Gió nhẹ làm vài sợi tóc lòa xòa của anh bay lên, để lộ đôi mắt sáng sắc nét. Khuôn mặt ấy không hề xa lạ đối với cậu.
Choi Soobin (19 tuổi)
Aaa...Là đàn anh..
Choi Soobin (19 tuổi)
'Sao...người nổi tiếng như anh ấy lại lủi thủi một mình ở đây vậy nhỉ?'
Choi Yeonjun, là sinh viên khoa Nhiếp ảnh. Cái tên này Soobin từng nghe qua từ mấy người bạn cùng lớp, rằng Yeonjun không chỉ chụp ảnh đẹp mà còn là gương mặt nổi bật trong các buổi triển lãm của trường. Nhưng đây là lần đầu cậu thấy anh ở khoảng cách gần như thế.
Choi Soobin (19 tuổi)
Đ-đẹp quá...!
Ánh mắt Yeonjun rời khỏi khung cảnh bên ngoài, hướng thẳng về phía Soobin. Ánh nhìn ấy không vội vã, nhưng lại mang một lực hút khó cưỡng, như thể đã thấy cậu từ lâu và chỉ chờ đúng khoảnh khắc này để bắt chuyện.
Choi Yeonjun
Ơ kìa...Soobinie!
Choi Soobin (19 tuổi)
"H-hả?? Soobini—"
Choi Yeonjun
Em là sinh viên khoa Hội hoạ, đúng không?
Soobin khẽ giật mình, rồi gật nhẹ
Choi Soobin (19 tuổi)
Vâng ạ...Sao anh biết?
Choi Yeonjun
//nhấc máy ảnh lên//
Choi Yeonjun
//tiến lại gần cậu//
Choi Soobin (19 tuổi)
Sao vậy ạ?
Choi Yeonjun
Tôi thấy em vài lần rồi mà
Choi Yeonjun
Em nổi tiếng lắm đó!
Choi Yeonjun
Tôi hay bắt gặp Bin ngồi ở góc hành lang tầng 4 để vẽ tranh...
Lời nói ấy khiến Soobin hơi chột dạ. Cậu không ngờ ai đó lại để ý đến thói quen của mình. Bàn tay siết chặt quai túi hơn một chút, tránh ánh mắt đi.
Choi Yeonjun
Ờm...thật ra..
Choi Yeonjun
Tôi xin mạn phép hỏi một chút
Choi Yeonjun
Tôi hiện tại đang tìm người mẫu, em...có muốn thử không?
Choi Soobin (19 tuổi)
//chớp mắt, chưa kịp hiểu hết ý//
Choi Soobin (19 tuổi)
Người mẫu…cho ảnh của anh ấy ạ?
Một nụ cười mờ nhạt lướt qua khóe môi Yeonjun. Anh dừng lại trước mặt cậu, nghiêng đầu đánh giá như thể đang ngắm một bức tranh.
Choi Yeonjun
Chỉ cần là em thì sẽ đẹp mà..
Choi Soobin (19 tuổi)
E-em xin lỗi!
Choi Soobin (19 tuổi)
Em nghĩ mình không hợp
Choi Yeonjun
Em rất đặc biệt luôn! Tự tin lên chứ!
Choi Yeonjun
Đôi mắt kia đẹp lắm! Như thể đang giấu một thứ gì đó vậy...
Trái tim Soobin khẽ chùng xuống. Lời nói ấy khiến cậu ngỡ như mình đã bị lật mở, dù anh chỉ vừa tiếp xúc vài phút. Cậu muốn phản bác, nhưng ánh mắt kia lại giữ cậu ở lại, không cho quay lưng.
Choi Yeonjun
Chỉ một tấm thôi màa..
Choi Yeonjun
Nếu Bin không thích, tôi có thể xoá ảnh ngay tại chỗ
Soobin ngập ngừng. Gió chiều se lạnh thổi qua gáy, cuốn theo mùi gỗ cũ của hành lang và chút hương mực loãng từ phòng vẽ. Cuối cùng, không rõ vì tò mò hay vì lực hút từ ánh mắt ấy, cậu khẽ gật đầu.
Choi Yeonjun
Ngẩng lên một chút… đúng rồi. Bây giờ, thử nhìn sang bên trái.
Âm thanh “tách” vang lên đều đặn, đan xen với tiếng gió luồn qua hàng cây. Ban đầu, Soobin cứng người, vai khẽ co lại. Cậu không quen việc bị ai đó nhìn chằm chằm, nhất là khi đứng trước ống kính.
Nhưng Yeonjun không thúc ép. Anh di chuyển chậm rãi, đổi góc chụp, thỉnh thoảng khẽ gật đầu như ghi nhận một khoảnh khắc đẹp.
Choi Yeonjun
Đừng nghĩ gì cả
Choi Yeonjun
Em chỉ cần thở thôi và để gió làm phần còn lại
Soobin làm theo. Cậu thả lỏng, để ánh sáng cuối ngày vuốt ve gò má trắng. Trong vài khoảnh khắc, cậu quên mất mình đang ngồi trước một người xa lạ. Tiếng bấm máy trở nên nhẹ như nhịp tim bình thản.
Choi Yeonjun
Tôi biết mình không nhìn lầm mà
Soobin nghe vậy, đôi tai khẽ nóng lên. Từ nhỏ đến lớn, cậu hiếm khi nhận được lời khen trực diện như thế. Nó khiến cậu vừa ngượng vừa bối rối, nhưng cũng không thể phủ nhận cảm giác… vui.
Choi Yeonjun
//ngồi xuống cạnh cậu//
Choi Yeonjun
//đưa máy ảnh cho cậu xem//
Choi Soobin (19 tuổi)
Nhìn chẳng giống em tí nào nhỉ?
Choi Yeonjun
Tất nhiên là không giống rồi!
Choi Yeonjun
Em ở trong ống lens của tôi đáng yêu lắm
Choi Soobin (19 tuổi)
//ngại//
Choi Yeonjun
Bin hợp làm người mẫu hơn Bin tưởng đó
Choi Soobin (19 tuổi)
//gật gật//
Họ tạm biệt nhau ở cổng phụ. Yeonjun hứa sẽ gửi ảnh cho cậu qua email, rồi đút tay vào túi áo, bước chậm rãi về phía khu nhà tập thể. Bóng anh hòa vào màu chạng vạng, chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần. Soobin đứng đó rất lâu, cho đến khi nhận ra màn đêm đã trùm xuống sân trường.
Trong lồng ngực cậu, một thứ cảm xúc mỏng manh nhưng bền bỉ vừa được phác họa — như nét đầu tiên trên một bức tranh chưa được hoàn thiện...
tg lone
fic mới nên uho tui nhen
tg lone
fic này có H á, nên chứ juan bị tinh thần đi
Comments
trầm ai chính
hồi trc cx kêu H mà H nhẹ, thế lần nì cs lên level k cốt -)))😇🥰
2025-08-14
2
Châu
chồi ôi ngang vs một bài văn miêu tả k ă
2025-08-14
1
Kaz
Fic hay vcllllllllllll😭😭😭😭😭😭😭😭😭 nó dịu kha mà nó keo💅
2025-08-14
2