3
Bùi Anh Tuấn
💬: Tao đi nhậu không về.
Đặng Thành An
💬: Đi nhậu với ai?
Bùi Anh Tuấn
💬: Bạn mới quen.
Đặng Thành An
💬: Tiền đâu ra mà nhậu bữa giờ vậy?
Bùi Anh Tuấn
💬: Em đừng hỏi như bà già. Có tí tiền, uống vài chai cho nhẹ đầu.
Đặng Thành An
💬: Nhẹ đầu để mai đói à? Tiền này để ăn mấy ngày đó anh biết không?
Bùi Anh Tuấn
💬: Ăn ăn ăn, suốt ngày nghĩ tới ăn. Mẹ sống mà tính từng nghìn vậy ai chịu nổi.
Đặng Thành An
💬: Vì tụi mình nghèo!
1 tuần nữa trôi qua, Tuấn đã 1 tuần không vễ nhà. Không biết đã ở đâu ăn gì và với ai.
Tuấn gọi An ra quán cà phê.
Bùi Anh Tuấn
Anh tính… có cách kiếm tiền nhanh.
Bùi Anh Tuấn
Một ông anh quen đang cần người cho một hợp đồng đặc biệt… tiền nhiều lắm.
Đặng Thành An
“Người” là sao?
Bùi Anh Tuấn
// im lặng vài giây //
Bùi Anh Tuấn
Là… anh bán em cho ổng. Nhưng chỉ một thời gian thôi. Xong rồi mình có tiền trả nợ, thuê nhà ngon, sống thoải mái.
Đặng Thành An
// mắt mở to // anh nói cái đéo gì vậy?
Bùi Anh Tuấn
Nghe anh nói hết đã. Đây là cơ hội…
Đặng Thành An
Cơ hội cái mẹ gì? Anh muốn bán em hả?
Bùi Anh Tuấn
Không phải bán… là cho mượn…
Đặng Thành An
Mượn cái đầu anh! Anh điên rồi.
Tuấn với tay nắm lấy An, nhưng An giật mạnh ra, đứng bật dậy.
Đặng Thành An
Đừng có đụng vô em.
Bùi Anh Tuấn
Nghĩ kỹ đi. Tiền nhiều lắm…
Đặng Thành An
Tiền anh tự mà kiếm. Đừng lôi em vô cái trò bẩn thỉu này.
An bỏ đi, để lại Tuấn ngồi một mình, mắt đăm đăm như đang tính toán.
2 tuần sau nữa An đi kiếm việc nhưng kết quả là vẫn không được nhận. Ăn mì hoặc uống nước qua ngày. Nhắn tin mượn tiền Hào hoài cũng biết ngại chớ. Nhưng hôm nay...
Phòng trọ chỉ có ánh đèn vàng leo lét, quạt kêu cọt kẹt.
Tuấn bước vào, nồng mùi bia và thuốc.
An đang ngồi xếp đồ thì tiếng dép đánh “bép” trên nền gạch dừng ngay sau lưng.
Bùi Anh Tuấn
Mày nghĩ kỹ chưa?
Đặng Thành An
Em… không đi đâu hết.
Bùi Anh Tuấn
Ừ… tao đoán trước rồi.
Bàn tay Tuấn vụt tới, tát mạnh đến mức An ngã ngửa ra sau.
Cậu chưa kịp chống tay thì một cú đạp thẳng vào bụng làm hơi thở nghẹn lại.
Bùi Anh Tuấn
M* mày nghĩ mày hơn tao à?
Đặng Thành An
// thở gấp // Em chỉ..
Tuấn túm cổ áo An, kéo lên như nhấc một con búp bê rồi đấm thẳng vào mặt.
Lần này không phải một cú mà là liên tiếp, trái rồi phải, mỗi cú đánh vang lên tiếng “bốp” khô khốc.
Bùi Anh Tuấn
Nói đi! Mày có đi không?!
Tiếng nói vừa bật ra, Tuấn quăng An vào tường.
Cú va làm lưng An đau buốt, ù tai.
Tuấn tiến lại, đạp mạnh vào sườn.
An ôm hông, gục xuống, nhưng Tuấn vẫn chưa dừng.
Hắn kéo An ra giữa phòng, tiếp tục đánh tay, chân, bất cứ chỗ nào trúng cũng được.
Đặng Thành An
// cố gào lên //
Đặng Thành An
Đừng đánh nữa
Đặng Thành An
E-em xin anh...
Bùi Anh Tuấn
Tao còn chưa bắt đầu đâu.
An nằm co quắp, người bầm tím. Tuấn ngồi trên ghế, rót bia uống như vừa khởi động xong.
Bùi Anh Tuấn
Mày yếu thế… đánh vậy đã gần xong rồi à?
Hắn đứng dậy, lại gần, dùng chân lật người An sang.
Một cú đạp vào ngực khiến An ho sặc, nôn ra chút máu loãng.
Bùi Anh Tuấn
Nhìn mày thảm chưa… nhưng vẫn lì hả?
Đặng Thành An
// thều thào //
Đặng Thành An
Em...không...
Bùi Anh Tuấn
Tốt. Tao thích cái bản mặt chống đối này.
An đã mất cảm giác ở tay trái, môi rách, mắt sưng.
Tuấn vẫn say máu. Mỗi lần An ngã, Tuấn lại lôi dậy, đấm thêm vài cú rồi quẳng xuống.
Tiếng gào, tiếng vật lộn hòa lẫn tiếng bia khui lon, như một buổi tra tấn kéo dài không hồi kết.
Tuấn dừng tay, mở cửa. Ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, để lộ bóng một người đàn ông cao ráo, áo sơ mi đen gọn gàng, gương mặt sắc như cắt.
Lê Quang Hùng
Mày đánh hàng của tao à?
An ngẩng đầu, nhìn qua mái tóc rối, thấy ánh mắt ấy bình tĩnh, nhưng có gì đó khiến cả căn phòng im bặt.
Bùi Anh Tuấn
// lắp bắp // Ờ… chưa… chưa bán…
Lê Quang Hùng
// bước vào, tiếng giày vang nặng //
Lê Quang Hùng
Giữ cho lành. Tao không trả tiền cho đồ phế.
Hùng cúi xuống, nắm cằm An, xoay nhẹ.
Ngón tay lạnh, mùi nước hoa xa xỉ thoang thoảng.
An run, không dám nhìn thẳng.
Lê Quang Hùng
Mày sẽ đi với tao. Ở đó, ít nhất mày không bị đối xử như vừa rồi.
Hắn thả ra, quay sang Tuấn với một nụ cười nhạt.
Lê Quang Hùng
Chuẩn bị hàng cho tao. Nhanh.
Hùng đứng dậy, bỏ tay khỏi cằm An.
Bàn tay ấy rời đi nhưng để lại một cảm giác vừa lạnh vừa nặng, như thể cậu vừa được đánh dấu bởi một thứ quyền lực vô hình.
An ngẩng lên, hai mắt nhòe nước, cố nhìn thẳng nhưng mí mắt sưng nặng.
Cậu định phản kháng theo thói quen, nhưng một phần bên trong lại thôi thúc đi đâu cũng được, miễn là không ở lại với Tuấn thêm giây nào.
Tuấn nhìn cảnh đó, miệng hơi mím, như muốn phản đối nhưng cũng biết mình đang nói chuyện với ai.
Hắn gãi cổ, cố cười xã giao
Bùi Anh Tuấn
Anh Hùng… để em dọn… cho nó sạch sẽ đã.
Hùng liếc hắn, chỉ một cái liếc thôi, mà Tuấn im bặt.
Cái liếc đó không phải là đe dọa ồn ào, mà là loại ánh nhìn khiến người khác hiểu rằng nếu còn nói thêm một câu, chuyện sẽ rất tệ.
Lê Quang Hùng
Không cần. Tao mua thứ mày đang rao bán, chứ không mua câu chuyện của mày. Hiểu?
Bùi Anh Tuấn
// nuốt khan // Hiểu..
Hùng bước lại gần An, cúi xuống.
Một bàn tay mạnh mẽ luồn vào sau lưng cậu, kéo dậy như nhấc một món đồ nhẹ tênh, dù cơ thể An lúc này mềm nhũn vì kiệt sức.
Đặng Thành An
// thều thào // Em… không…
Lê Quang Hùng
Không cần nói. Đứng lên.
Giọng hắn không to, nhưng từng chữ nặng như chặn ngang lồng ngực.
Bàn tay còn lại giữ chặt cánh tay An, kéo cậu đứng thẳng.
Mỗi bước đi, vết thương lại nhói lên, đặc biệt là bên sườn trái nơi Tuấn đã đá mạnh nhiều lần.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu xuống nền gạch loang lổ.
Tiếng giày của Hùng vang đều, tiếng dép lê của An thì kéo lê, chậm chạp.
Người đi ngang hành lang tò mò nhìn, nhưng vừa bắt gặp ánh mắt của Hùng là họ quay đi ngay, giả vờ bận rộn.
An cảm nhận rõ rệt sự khác biệt.
Tuấn thì ồn ào, bạo lực kiểu vô tội vạ.
Còn Hùng thì yên lặng nhưng khiến người khác không dám chống.
Đặng Thành An
Nhưng mà.. anh là ai?
Hùng không trả lời ngay. Hắn đưa tay lấy điện thoại, bấm vài nút, rồi mới nói.
Lê Quang Hùng
Người trả tiền. Và từ giờ, anh quyết định em sống thế nào.
Khi ra đến cửa, gió đêm thổi tạt vào mặt An.
Làn gió mát nhưng lại làm rát tất cả những vết trầy.
Cậu nhắm mắt một giây, vừa để hít thở, vừa để giấu những giọt nước mắt đang chực rơi.
Một chiếc xe đen bóng loáng đậu ngay trước cổng trọ.
Đèn pha bật sáng khi Hùng vừa bước tới. Tài xế mặc vest, mở cửa sau.
An ngập ngừng. Từng bước chân nặng nề như đang bước từ một hố sâu sang một hố sâu khác.
Lê Quang Hùng
Nhưng phía sau, tiếng dép lê của Tuấn đang tiến lại gần.
Bùi Anh Tuấn
Ê… anh Hùng… còn tiền..
Hùng quay lại, một tay đút túi quần, một tay rút xấp tiền ném thẳng vào ngực Tuấn.
Tiền rơi lả tả xuống đất.
Lê Quang Hùng
Tiền của mày. Câm mồm lại.
Tuấn cười gượng, cúi xuống nhặt tiền, không dám nói thêm.
Cửa đóng lại, tiếng ồn bên ngoài lập tức biến mất, thay bằng mùi da thuộc cao cấp và một bản nhạc piano nhẹ nhàng.
Hùng ngồi bên trái, mắt nhìn ra cửa sổ. An ngồi co lại, hai tay ôm bụng.
Lê Quang Hùng
Bác sĩ đang chờ ở nhà anh. Về đó sẽ xử lý.
Hùng nghiêng đầu, lần đầu nhìn thẳng vào mắt An kể từ khi rời phòng trọ.
Lê Quang Hùng
Tao ghét đồ hỏng. Hiểu vậy là đủ.
Cậu nuốt nước bọt, không dám hỏi tiếp.
Ánh đèn đường lướt qua cửa kính, từng nhịp sáng tối thay nhau quét qua gương mặt Hùng
Vẻ mặt hắn bình thản, nhưng không giống bình thản của người yên tâm mà là của kẻ đã quen với việc kiểm soát tất cả.
An nhìn sang hắn, cảm giác như mình vừa rơi khỏi nanh vuốt của một con chó hoang, để lọt vào móng vuốt của một con thú lớn hơn, nguy hiểm hơn, nhưng biết kiềm chế hơn.
Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay lo sợ.
Comments