(Nguyên Thụy) Nhật Ký Yêu Anh
Bản Tango Của Những Điều Chưa Nói
Âm nhạc bên trong ballroom vẫn vang đều, tiếng ly chạm nhau, tiếng cười nói hòa lẫn trong tiếng saxophone êm ái. Em rời khỏi đám đông, bước ra ban công rộng mở của khách sạn. Không khí đêm mát lạnh, hương hoa nhài từ khu vườn phía dưới thoảng lên. Em tưởng mình đã tìm được một khoảng lặng.
Tiếng cửa kính mở ra phía sau khiến tim em khẽ chùng.
Zhang GuiYuan
Lạnh thế này mà em vẫn ra ngoài?
Giọng anh. Vẫn trầm, vẫn ung dung, nhưng đủ để từng sợi dây thần kinh trong em rung lên.
Em quay lại, cố nặn một nụ cười xã giao
Zhang HanRui
Không khí bên trong hơi ngột ngạt
Anh tiến gần, chỉ còn vài bước. Bộ vest đen ôm lấy dáng người thẳng tắp, ánh đèn ngoài ban công phủ một màu vàng dịu lên gương mặt ấy, làm anh vừa xa cách, vừa gần gũi.
Zhang GuiYuan
Anh nghĩ em quen với những nơi thế này rồi
Zhang HanRui
Quen… nhưng không có nghĩa là thích
Em đáp, mắt nhìn về thành phố phía xa, tránh ánh mắt anh
Anh im lặng vài giây, rồi chìa tay
Zhang GuiYuan
Điệu tango này, em vẫn nhớ chứ?
Tango… lần cuối cùng chúng em nhảy cùng nhau là ở một dạ tiệc ba năm trước, khi mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Em do dự. Nhưng bàn tay anh vẫn chờ, và cuối cùng, em đặt tay mình vào. Ngón tay khẽ chạm cổ tay anh — nơi chiếc đồng hồ em từng tốn bao công sức tìm kiếm.
Anh dẫn, em theo. Một vòng xoay, một bước lùi, và chúng em di chuyển trong khoảng ban công nhỏ, không nhạc, chỉ dựa vào nhịp thở và ký ức.
“Từng điên cuồng cho đi hết trái tim, tưa như lần đầu…”
Ngày ấy, em yêu anh như thể chưa từng biết đến tổn thương.
“Tin anh yêu, anh biết, anh hiểu thấu…”
Em tin rằng anh sẽ cảm nhận được, sẽ giữ chặt lấy.
“Tình yêu tựa như phim ấy…”
Những buổi tối cùng ngồi xem phim, những chuyến đi bất chợt, những nụ hôn dưới mưa… tất cả đều đẹp đến mức phi thực.
“Nếu không phải nói chia tay, mà bây giờ đây chỉ thấy…”
Chỉ thấy khoảng cách. Chỉ thấy hai người từng gắn bó giờ lại như hai vị khách xa lạ.
Điệu nhảy dừng lại, nhưng bàn tay anh không buông ngay. Anh cúi nhẹ, giọng khẽ đến mức chỉ mình em nghe thấy
Zhang GuiYuan
Em… chưa bao giờ giấu cảm xúc giỏi đâu.
Trái tim em siết lại, hơi thở ngưng một nhịp.
Zhang HanRui
Anh vẫn tự tin như ngày xưa.
Em đáp, nhưng đôi mắt đã vô tình lộ ra một tia xao động
Anh mỉm cười rất nhẹ, rồi lùi lại một bước, như chưa từng xích lại gần.
Bữa tiệc bên trong vẫn tiếp tục, nhưng với em, mọi tiếng nhạc đều đã biến thành những hồi ức cũ — vừa ngọt ngào, vừa nhức nhối.
Comments