_VĩCường_Học Bá Lại Đi Yêu Kẻ Sát Nhân?
•3 : Ngày Đầu.
The story is my imagination.
The story does not apply to real people.
Everyone enjoy reading the story
Sáng hôm sau, sân trường vẫn ồn ào như thường lệ. Tiếng giày thể thao lạch cạch, tiếng cười nói lẫn trong tiếng còi báo vào lớp. Nhưng ở một góc sân, Cường lại cảm giác như mọi âm thanh đều bị nuốt chửng.
Vĩ đứng đó — vẫn bộ đồng phục thẳng nếp, vẫn chiếc ba lô đeo hờ một bên vai — nhưng ánh mắt cậu lạnh ngắt, nhìn chằm chằm về phía bồn hoa như đang tính toán điều gì.
Cường bước ngang qua, định lờ đi, nhưng một luồng gió lùa qua, cuốn theo mùi hương quen thuộc — mùi kim loại khô khốc — thứ mùi mà Cường đã ngửi thấy vào tối qua, ngay trước khi vụ “ngã cầu thang” xảy ra.
Hồng Cường
Chẳng lẽ… là trùng hợp?
Tiết thứ ba, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hơi khó chịu.
Hoàng Thùy Dung
Các em… hôm nay trường sẽ có đoàn thanh tra nội bộ, kiểm tra camera an ninh. Lớp trưởng thông báo mọi người trật tự, đừng đi lung tung.
Tin đó khiến không khí trong lớp như căng ra. Ai cũng biết mấy hôm nay trường liên tiếp xảy ra chuyện kỳ lạ: đồ đạc mất, khóa cửa phòng thí nghiệm bị phá, và mới nhất là vụ một học sinh ngã bất tỉnh ở cầu thang.
Trong khi cả lớp xì xào, Vĩ chỉ ngồi yên, tay xoay chiếc bút chì gãy đầu. Cường liếc sang — ánh mắt Vĩ không hề lo lắng, thậm chí khóe môi còn khẽ cong, như đang chờ đợi điều gì thú vị.
Giờ ra chơi, Cường rời lớp để xuống căn-tin, nhưng đến khúc hành lang vắng, bỗng nghe tiếng bước chân phía sau. Cậu dừng lại. Tiếng bước cũng dừng. Cậu đi tiếp, tiếng đó lại vang lên, chậm rãi, cố ý.
Vĩ đứng cách cậu vài mét, tay bỏ túi quần, ánh mắt bình thản như thể chuyện theo sau người khác là điều bình thường.
Thế Vĩ
Đi một mình… không sợ sao?
Vĩ hỏi, giọng trầm nhưng kéo dài âm cuối, nghe vừa đùa cợt vừa ẩn ý.
Hồng Cường
Tại sao tôi phải sợ?
Vĩ nhún vai, bước lên một bước, khoảng cách thu hẹp.
Thế Vĩ
Không biết… có những người, chỉ cần quay lưng, là sẽ biến mất mãi mãi.
Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng Cường. Nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, tiếng loa phát thanh vang lên, gọi tất cả học sinh về lớp để điểm danh phục vụ việc kiểm tra camera.
Vĩ nhìn Cường thêm một giây, rồi quay đi, để lại câu nói mơ hồ:
Thế Vĩ
Có những thứ… nếu thấy rồi thì tốt nhất là quên.
Lynn.
các nàng muốn tui chỉnh sửa gì thì nói nha, tui sẽ sửa ạa
Comments
ThDungg 🪽
chỉnh lại cái nết^^
2025-08-15
2