Võ gia nghĩa tử

Bảo Phúc chậm rãi bước vào trong làng. Mặc dù được Bạch y nữ tử xác nhận không phải gian tế, nhưng do đám thanh niên lan truyền tin xấu, mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt nghi kị. Xin tá túc cũng không được, xin ăn cũng không xong. Đang đứng giữa đường một cách tuyệt vọng, bỗng từ phía sau có tiếng nói

- Ngươi đang đói lắm phải không?

Bảo Phúc quay lại, một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu, đôi mắt to tròn long lanh sau hàng mi cao vút, vừa dịu dàng vừa nhân hậu, gương mặt trái xoan với làn da trắng hồng, vừa kiêu sa vừa ma mị đang đứng đó. Cậu nhẹ nhàng gật đầu. Thiếu nữ mỉm cười:

- Theo ta!

Bảo Phúc bước chậm rãi phía sau, đến trước cửa, nàng quay lại:

- Trong nhà giờ chỉ có mình ta nên không tiện, ngươi chịu khó đợi ở bên ngoài.

Lát sau thiếu nữ mang ra một bát cơm, Bảo Phúc ngập ngừng đưa tay đón lấy, nàng dịu dàng:

- Ăn đi!

Bảo Phúc đói đến mức không còn suy nghĩ gì được nữa, loáng cái đã ăn sạch, sau đó nhìn quanh quất, thấy một cái ao liền chạy đến rửa bát, đoạn trao lại cho thiếu nữ.

- Đa tạ cô nương! Tôi tên là Bảo Phúc, xin cô nương cho biết quí danh, sau này có dịp đền đáp!

Thiếu nữ nhìn qua một lượt, khẽ nói:

- Ngươi tự lo cho mình chưa xong, còn tính chuyện báo đáp à?

Nói rồi nàng quay lưng bước trở vào, Bảo Phúc toan bỏ đi thì nàng khựng lại:

- Gọi ta là Thu Hoài!

Vừa đi được một đoạn đã bị đám thanh niên chặn lại, gã dẫn đầu vê cằm, nhìn một cách khinh bỉ:

- Xem nào, xem nào! Một tên vô lại dám rình mò nhà người khác, lão tử không giáo huấn thì ngươi chẳng biết phép tắc gì mất.

Bảo Phúc lo sợ:

- Đại .. đại ca, tôi không có!

Gã hất hàm:

- Đại ca! Ngươi mà xứng đáng gọi ta là đại ca? Nghe cho rõ đây! Ta họ Võ, tên Thừa Tự, là đại thiếu gia nhà họ Võ. Từ nay gặp mặt ngươi phải gọi lão tử là Võ gia gia, nghe rõ chưa?

Bảo Phúc khúm núm:

- Dạ! Tôi biết.

Hắn sảng khoái, chỉ mấy gã xung quanh:

- Đây là tam gia gia, còn đây là tứ gia gia, ngũ gia gia, lục gia gia, nghe rõ chưa?

Bảo Phúc cúi đầu:

- Dạ biết!

Võ Thừa Tự khoái chí:

- Nhũ tử khả giáo! Ngươi có chỗ ở qua đêm nay chưa?

Bảo Phúc lắc đầu. Hắn gục gặt:

- Cứ men theo con đường này đến cuối làng, rẽ phải về hướng bờ sông có một căn nhà rất lớn bỏ hoang. Ngươi cứ ở đó, chẳng ai quấy rầy.

Bảo Phúc mừng rơn, vội rối rít cảm tạ, theo hướng hắn chỉ mà đi nhanh. Cả đám đứng nhìn theo, rồi phá lên cười đắc ý.

Theo lời chỉ dẫn, Bảo Phúc quả nhiên tìm được một trang viện nhà rộng tường cao, nhưng vô cùng hoang phế. Trên cổng vào vẫn còn tấm biển xiêu vẹo đề tên “Đàm Gia Trang”. Bên trong trang viên, là mấy dãy nhà to rộng, dây leo chằng chịt, bụi bẩn bám đầy. Dù rằng có vẻ âm u, nhưng đối với một người lạc bước đã là quá may mắn.

Bảo Phúc chọn một căn phòng còn khá tốt, gom lá và cành khô, cực khổ xoay trở một hồi cũng tạo ra một đống lửa. Quá mệt mỏi cậu ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy thì năng đã lên đến đỉnh đầu, vội lật đật tìm vô làng. Đi chẳng được bao lâu thì phía trước đã thấy đám thanh niên tiến đến. Võ Thừa Tự khoanh tay, hất hàm hỏi:

- Ngươi vẫn còn sống à?

Bảo Phúc tần ngần chưa hiểu ý, hắn kề mặt lại gần, nói nhỏ:

- Căn nhà đó trước đây có hai mươi mốt người bị giết, phía sau còn có nầm mồ chôn chung. Đêm đêm ma quỉ lộng hành, ngay cả ban ngày còn không ai dám đặt chân đến.

Bảo Phúc giờ mới hiểu vì sao hắn tốt bụng chỉ cho mình chỗ ở. Chàng bình tĩnh đáp:

- Ma quỉ vô hình, con người là hữu hình, hà cớ gì hữu hình lại sợ thứ vô hình?

Là một sinh viên khoa học, đứng trên quan điểm vô thần, Bảo Phúc chưa từng sợ ma. Nỗi sợ lớn nhất của chàng chính là người ngoài hành tinh, nhưng khổ thay đó cũng là sự tò mò lớn nhất trong đời Bảo Phúc.

Thấy mục đích của mình không đạt, Võ Thừa Tự phẩy tay:

- Thôi bỏ đi! Ngươi đói chưa?

Bảo Phúc gật đầu. Hắn nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh:

- Mộng Diễm, muội thấy sao?

Cô gái nhìn Bảo Phúc một lượt, đề nghị:

- Chỉ cần ngươi sủa giống chó, ta sẽ mang cơm cho ăn.

Bảo Phúc lắc đầu:

- Tôi muốn đi tìm việc làm để kiếm cơm, không phải đi xin ăn!

Võ Thừa Tự xoa xoa cổ tay:

- Không xin ăn cũng phải sủa, không sủa cũng phải sủa.

Bảo Phúc không muốn tranh cãi, lách người toan bỏ đi. Võ Thừa Tự đấm một quyền vào bụng, Bảo Phúc ngã xuống đất, quằn quại. Võ Thừa Tự gằn giọng:

- Có sủa không?

Bảo Phúc lắc đầu thì bị ăn thêm một cú đá, lăn lông lốc. Cả bọn cười hô hố, chụm đầu lại:

- Sủa! Sủa! Sủa! ..

Bỗng có giọng ồm ồm vang lên:

- Có chuyện gì!

Một người trung nên chậm rãi bước đến khiến cả bọn dạt ra. Thừa Tự cùng Mộng Diễm lí nhí:

- Cha!

Người này là Võ Thừa Chí, chủ nhân của Võ gia. Ông ta đưa mắt nhìn người nằm sóng soài trên mặt đất, hỏi:

- Chuyện này là sao?

Thừa Tự giải thích:

- Thưa cha! Hắn đến đây để xin ăn.

Võ Thừa Chí nhíu mày:

- Đây không phải là người cứu Như Nguyệt sao?

Mộng Diễm cất tiếng:

- Cha! Cha đừng để hắn lừa!

Võ Thừa Chí cúi xuống:

- Ngươi từ đâu đến?

Bảo Phúc cố trả lời:

- Tôi đến từ phương Nam, xa lắm.

Võ Thừa Chí nghe vậy, đôi mày chợt nhíu lại, rồi lập tức giãn ra khiến người khác khó lòng nhận ra sự thay đổi:

- Tội nghiệp! Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?

Bảo Phúc thở hỗn hễn:

- Dạ, Phan Bảo Phúc, hai mươi mốt tuổi.

Võ Thừa Chí thở dài:

- Nếu con trưởng của lão phu còn sống, nay nó cũng đã được hai mươi mốt tuổi rồi, khi bé nó cũng trắng trẻo như ngươi. Thật tiếc là nó đoản mệnh.

Ông ta đứng dậy, toan bỏ đi thì chợt dừng lại:

- Lão phu thấy ngươi sáng sủa, lại hiền lành. Có muốn làm con nuôi của lão không?

Lời đề nghị khiến tất cả mọi người chưng hửng, Mộng Diễm dậm chân:

- Cha, sao cha lại có ý tưởng như vậy, con không chấp nhận.

Võ Thừa Chí xua tay:

- Không phải việc của con.

Rồi nhìn Bảo Phúc:

- Ý ngươi thế nào?

Tình huống quá bất ngờ khiến Bảo Phúc cũng không biết phải làm sao. Võ Thừa Chí thấy chàng khó xử, liền đưa hai tay ra, vẫy vẫy:

- Đừng căng thẳng quá. Nhìn ngươi lão phu bỗng dưng có cảm giác rất gần gũi, khó tả, nếu ngươi cảm thấy không thoả đáng thì thôi vậy, lão phu cũng không ép.

Bảo Phúc đã một ngày đói khác, một đêm trong nhà hoang lạnh lẽo, đã thấm được nỗi sợ cô độc. Chàng thầm nghĩ, chi bằng trước hết tìm lấy một chỗ dựa, ân tình này để từ từ trả sau cũng không muộn. Nghĩ vậy liền quỳ xuống:

- Con xin ra mắt nghĩa phụ!

Lão vui vẻ, bước lại kéo Bảo Phúc đứng dậy:

- Tốt! Tốt! Từ nay chúng ta đã là người một nhà, hai đứa ngỗ nghịch này là em của con, con cũng nên yêu thương dạy dỗ nó như một người anh cả.

Bảo Phúc gật đầu. Lão kéo chàng đi:

- Được rồi! Đừng sống lang thang nữa, mau theo ta về nhà, tắm rửa thay y phục.

Sự biến diễn ra ngoài dự liệu của Bảo Phúc cũng như bọn Thừa Tự. Trong khi Bảo Phúc đi theo Thừa Chí thì đám thanh niên đứng ngẩn ngơ. Mộng Diễm ngơ ngác hỏi anh:

- Ca ca! Vậy … vậy là sao?

Thừa Tự lắc đầu:

- Ta cũng không biết.

Đi dọc theo một dãy hàng rào, tới một cổng lớn, trên cổng có gắn tấm biển: Võ gia trang, sau cánh cổng có nhiều căn phòng bố trí thành ba dãy theo hình chữ công, chứng tỏ Võ gia là một phú hộ rất giàu có.

Thừa Chí dẫn Bảo Phúc vào nhà chính, giới thiệu với phu nhân, kẻ ăn người ở. Sắp xếp cho Bảo Phúc một phòng riêng, rồi tìm người đo đạc may quần áo.

Bảo Phúc nhiều lúc muốn rơi nước mắt, trong những lúc tuyệt vọng nhất, chàng luôn gặp được người tốt nhất, bát cơm của Thu Hoài, ân tình của Võ Thừa Chí, tất cả điều này khiến Bảo Phúc trở nên phấn chấn hơn bao giờ hết. Bảo Phúc thưa chuyện:

- Nghĩa phụ, con muốn làm việc gì đó giúp người!

Lão vỗ vỗ vai chàng:

- Đừng lo! Con cứ làm quen trước, từ từ cha sẽ giao việc.

Võ Thừa Tự dẫn đám đàn em lục tục kéo theo về nhà, thấy cảnh ấy thì đều ngơ ngáo, nửa muốn mở miệng với cha, nữa lại sợ nói ra lại bị mắng, đi đi lại lại, đứng ngồi không có chủ đích. Một thanh niên nhân lúc này nói nhỏ:

- Sư huynh, lúc sáng khi luyện võ xong, đệ thấy nhị sư huynh không về cùng. Không khéo nhị sư huynh lại đến tìm Dương cô nương.

Võ Thừa Tự nóng mặt:

- Khốn kiếp! Trong khi bọn ta đối phó với gian tế, thằng khốn ấy lại tranh thủ tìm mỹ nhân. Không thể để hắn có lợi được, mau theo ta!

Cả bọn lại lục tục kéo đi.

Hot

Comments

Zein Shion

Zein Shion

😍 Ra chương mới đi, để mọi người không biết đói chóng mặt 🥺

2025-08-15

1

Toàn bộ
Chapter
1 Viễn Phương tỉnh mộng
2 Võ gia nghĩa tử
3 Dương Vũ
4 Tranh đoạt mỹ nhân
5 Bình Lỗ Võ Đường
6 Hồng nhan chi ải
7 Luận võ kiến giải
8 Hỏa tháp
9 Thu lôi
10 Chấp niệm
11 Ảo mộng
12 Lãng khách quá giang
13 Thất tinh giáo
14 Võ gia thảm án
15 Truy hung
16 Nghiệm tinh phá án
17 Thơ ngây
18 Dạ đàm
19 Đàm gia tân sự
20 Thiêu tửu
21 Liên hoàn án
22 Kết nối
23 Đấu trí
24 Hài cốt
25 Phóng trường tuyến điếu đại ngư
26 Đoạt đỉnh chi chiến
27 Ái tình loạn nhịp
28 Dẫn xà xuất động
29 Tâm kế
30 Tuyệt tình
31 Tình thù
32 Thiên mệnh trái ngang
33 Thâm mưu độc kế
34 Kì phùng
35 Dương Đông Kích Tây
36 Minh tranh ám độ
37 Thiện ác tranh phân
38 Diện kiến Hưng Đạo Vương
39 Luân Khứ đạo nhân
40 Quá khứ vị lai
41 Tử lộ đào sinh
42 Mãn Đức Pháp sư
43 Thiên Thai nhị kiều
44 Miếu hoang kinh hoàng
45 Đặng gia tuyển đinh
46 Toán số đối đầu
47 Tính già hóa non
48 Thanh Loan bái sư
49 Tái ngộ Tuyết Liên
50 Hoạn nạn ngộ tình
51 Tuyết Liên vấn y
52 Tam Thụ xuất sơn
53 Đế vương vi hành
54 Quân vương lạc bước
55 Cách văn phòng bệnh
56 Thâm kha khóa mỹ nhân
57 Vọng tịch lâu
Chapter

Updated 57 Episodes

1
Viễn Phương tỉnh mộng
2
Võ gia nghĩa tử
3
Dương Vũ
4
Tranh đoạt mỹ nhân
5
Bình Lỗ Võ Đường
6
Hồng nhan chi ải
7
Luận võ kiến giải
8
Hỏa tháp
9
Thu lôi
10
Chấp niệm
11
Ảo mộng
12
Lãng khách quá giang
13
Thất tinh giáo
14
Võ gia thảm án
15
Truy hung
16
Nghiệm tinh phá án
17
Thơ ngây
18
Dạ đàm
19
Đàm gia tân sự
20
Thiêu tửu
21
Liên hoàn án
22
Kết nối
23
Đấu trí
24
Hài cốt
25
Phóng trường tuyến điếu đại ngư
26
Đoạt đỉnh chi chiến
27
Ái tình loạn nhịp
28
Dẫn xà xuất động
29
Tâm kế
30
Tuyệt tình
31
Tình thù
32
Thiên mệnh trái ngang
33
Thâm mưu độc kế
34
Kì phùng
35
Dương Đông Kích Tây
36
Minh tranh ám độ
37
Thiện ác tranh phân
38
Diện kiến Hưng Đạo Vương
39
Luân Khứ đạo nhân
40
Quá khứ vị lai
41
Tử lộ đào sinh
42
Mãn Đức Pháp sư
43
Thiên Thai nhị kiều
44
Miếu hoang kinh hoàng
45
Đặng gia tuyển đinh
46
Toán số đối đầu
47
Tính già hóa non
48
Thanh Loan bái sư
49
Tái ngộ Tuyết Liên
50
Hoạn nạn ngộ tình
51
Tuyết Liên vấn y
52
Tam Thụ xuất sơn
53
Đế vương vi hành
54
Quân vương lạc bước
55
Cách văn phòng bệnh
56
Thâm kha khóa mỹ nhân
57
Vọng tịch lâu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play