[LuânTus] Sự Thật — Anh Bảo Vệ Em
Chap 1 : Gặp lại — Hồi ức 1
Đêm mưa, khu phố nhỏ vắng lặng. Tiếng còi xe cảnh sát rít lên, ánh đèn xanh đỏ hắt lên những vũng nước. Một vụ án mạng vừa xảy ra trong căn hộ tầng ba.
Bùi Anh Tú — Atus
Bùi Anh Tú — Atus — 25 tuổi, mồ côi. Hiện đang là bác sĩ cấp cứu. Cứng đầu, lì thì thôi nhé, tốt bụng, thông minh, sắc sảo.
Nguyễn Trường Sinh — Song Luân
Nguyễn Trường Sinh — Song Luân — 28 tuổi, nền móng gia đình chắc chắn. Hiện đang là đội phó hình sự. Ít nói, lạnh lùng, lý trí, kín đáo, tâm tốt.
Em vốn chỉ đến hiện trường để hỗ trợ cấp cứu, nhưng khi bước vào phòng em giật mình khi thấy anh — bệnh nhân cũ cách đây 2 năm của em.
Bùi Anh Tú — Atus
Chào anh
Nguyễn Trường Sinh — Song Luân
Lại gặp em ở đây...nhưng không phải trong bệnh viện
Anh khẽ nói, giọng trầm..
Trong một lần làm nhiệm vụ, anh vô tình bị đâm một nhát ngay bụng, một nhát xoẹt qua tay.
Em là bác sĩ chính xử lý vết thương và chăm sóc anh.
Ánh mắt em khẽ trùng xuống khi thấy vết thương sâu ở bụng.
Bùi Anh Tú — Atus
Bệnh nhân mất nhiều máu! Chuẩn bị đồ nhanh! //Giọng dứt khoát, rõ ràng//
Nguyễn Trường Sinh — Song Luân
Đừng..Đừng để..hắn..chạy thoát //mê man//
Bùi Anh Tú — Atus
Tch.. Giờ này còn bắt cái gì chứ? Nhiệm vụ của anh bây giờ là sống! Còn lại để cảnh sát khác lo!
Bùi Anh Tú — Atus
Tôi không biết anh nghĩ gì, nhưng nếu muốn bắt lại tên kia thì.. trước hết anh phải sống!
Đêm đó, em ở lại bệnh viện tới sáng, thay băng cho anh, kiểm tra từng giọt truyền, đến khi tim anh đập đều trở lại mới ngồi xuống ghế, tựa đầu vào tường, mệt mỏi khép mắt.
Còn anh, khi mở mắt... chỉ thấy một cậu nhóc bác sĩ ngủ gục bên cạnh mình. Bàn tay cậu vẫn nắm lấy cổ tay anh...
Chẳng biết anh nghĩ gì nhưng có lẽ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh đã vô tình khắc cậu vào lòng..và cả tim.
Comments