Tựa Vào Bóng Lưng Máu Mủ [HungAn] [RynGav (HuyAn)]
Chương 3 — Nắng lọt qua khung rèm
Tác giả nò ><
Má ơi sao bộ nào cũng phờ lốp ẻ vậy :(((
Tác giả nò ><
Tao bực gòi é nhe
Chương 3 — Nắng lọt qua khung rèm
Ánh sáng ban mai len qua khe rèm như những sợi chỉ vàng của bà ngoại đang miệt mài may áo.
Căn phòng tràn ngập mùi hương của hoa ly trắng từ lọ thủy tinh, hương thơm ấy dịu dàng như một bàn tay đặt nhẹ lên tim, không làm nó đập nhanh, nhưng cũng chẳng cho phép nó bình yên.
Đặng Thành An mở mắt, cái đầu nhỏ hơi nghiêng sang phải — nơi Lê Quang Huy vẫn đang ngủ, môi hơi hé, hơi thở đều đặn, gò má ửng hồng trong ánh sáng sớm như một trái đào chín. Bên trái, chiếc ghế cạnh cửa sổ trống trơn, nhưng trên tay vịn vẫn còn chiếc áo cardigan màu xám của Lê Quang Hùng. Hơi ấm trên áo chưa kịp tan hết, như thể người ngồi đó vừa mới rời đi.
Người ta nói: “Có những sự hiện diện dù không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận rõ ràng hơn bất cứ điều gì.”
Đặng Thành An
*nhẹ nhàng rút tay khỏi vòng ôm của Huy, đặt đầu cậu bé lại lên gối*
Đặng Thành An
*Chân trần đặt xuống thảm lông mềm, từng bước như dẫm lên những đám mây mềm mại*
Phòng tắm nằm cạnh cửa ra vào, đèn vàng phản chiếu trên gương, soi rõ khuôn mặt An — còn phảng phất vẻ ngái ngủ, đôi mắt đen nhánh như hai giọt mực chưa kịp tan.
Nước ấm tràn qua kẽ tay, tiếng róc rách nghe như khúc hát của con suối mùa xuân.
Bọt xà phòng trắng muốt tan trên da, để lại mùi thơm dịu của sữa.
Đặng Thành An
*nghiêng người nhìn ra cửa sổ phòng tắm, thấy vườn hoa hồng phủ sương, từng giọt sương lấp lánh như những viên pha lê nhỏ bé*
Câu thơ của Nguyễn Bính chợt thoáng qua trong tâm trí:
“Sáng mưa ướt áo em về
Mùi hương hoa sữa lê thê cuối mùa.”
Khi An trở lại phòng, Huy đã thức, ngồi bó gối giữa giường, tóc rối xù, đôi mắt ngái ngủ nhưng vẫn tỏa sáng:
Lê Quang Huy
Anh An, hôm nay anh ăn sáng với em nha.
Cậu chỉ kịp mỉm cười gật đầu thì cửa phòng lại mở, Hùng bước vào trong bộ sơ mi trắng và quần âu xám, cà vạt đã cài ngay ngắn.
Ánh mắt hắn lướt qua Huy, rồi dừng lại ở An, giọng nói thấp và chậm như thể chỉ dành riêng cho cậu:
Lê Quang Hùng
Ba mẹ đang chờ dưới phòng ăn. Đi thôi.
HUNGANHUY
*đi xuống phòng ăn*
Phòng ăn của Lê Gia sáng bừng bởi những ô cửa kính lớn. Ánh nắng đổ xuống bàn dài, biến từng bộ đồ bạc thành những mảnh gương phản chiếu lấp lánh.
Ba Lê — người đàn ông trung niên với gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt có chiều sâu như biển mùa đông, ngồi ở vị trí đầu bàn. Mẹ Lê — mái tóc búi cao, gương mặt thanh nhã, nụ cười nhẹ như làn gió thổi qua cánh đồng lúa, ngồi bên phải ông.
Đặng Thành An
*bước vào, khẽ cúi đầu chào*
NVP
Mẹ Lê: *mỉm cười, giọng bà trong và ấm*
Tối qua ngủ có ngon không, An?
Đặng Thành An
*đáp nhỏ*
Dạ… con ngủ ngon ạ.
Lê Quang Huy
*ngồi xuống bên cạnh An, tay cầm ly sữa, vừa uống vừa lén nghiêng đầu dựa vào vai cậu như tìm thêm chút hơi ấm*
Lê Quang Hùng
*ngồi đối diện, lặng lẽ dùng dao cắt lát bánh mì, động tác chuẩn xác, gọn gàng như một bản nhạc không thừa một nốt*
Mùi bánh mì nướng hòa cùng hương bơ tan chảy, thoảng mùi cà phê đậm đặc từ ly của ba Lê.
Tiếng dao dĩa chạm vào đĩa vang lên nhẹ nhàng, xen lẫn tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
NVP
Mẹ Lê: *đặt ly trà xuống, ánh mắt hướng về An*
Chiều nay mẹ sẽ đưa con đến trường mới để làm thủ tục nhập!học. Con sẽ học cùng trường với Hùng, còn Huy thì vẫn ở cấp dưới.
NVP
Ba Lê: *tiếp lời, giọng ông trầm như tiếng gỗ già vang trong đêm*
Trường này yêu cầu nghiêm ngặt, nhưng nếu con cố gắng, con sẽ quen nhanh thôi. Nhà họ Lê không nuôi kẻ yếu và vô dụng
Đặng Thành An
*khẽ cúi đầu, lòng vừa hồi hộp vừa lo lắng*
Trong khoảnh khắc ấy, Hùng đặt tách cà phê xuống, ánh mắt chạm vào mắt cậu, không nói gì, nhưng trong đó chứa một lời hứa mơ hồ: “Anh sẽ ở đó.”
Lê Quang Huy
*nghiêng đầu, cười tinh nghịch*
Anh An học cùng anh Hùng, vậy là em phải tìm cớ để gặp anh nhiều hơn rồi.
Đặng Thành An
*bật cười, nụ cười ấy trong như nắng sớm, khiến cả bàn ăn thoáng ấm lên*
Người ta nói: “Một nụ cười có thể xóa đi cả một mùa đông trong tim.”
Nhưng An không biết, từ hôm nay, trái tim mình sẽ bước vào một mùa đông… vừa có tuyết trắng, vừa có lửa đỏ.
Tác giả nò ><
Đừng phờ lốp nữa màaaaaa
Tác giả nò ><
Ai quảng cáo, PR cho tao đi :(
Tác giả nò ><
Khổ quá :(((
Tác giả nò ><
Bộ nào cùng phờ lốppppp
Tác giả nò ><
Hic...hic...hic...
Comments
Một đời thương An 🫂❤️🩹
Đcm đọc fic của nhỏ chuyên văn 😭🙂↕️
2025-08-24
1
OTP nào cũng mê
thuii đừng bực nữa nè cô lên nhé 🫶🏻
2025-08-17
1