Giang Du Và Cô Em Gái Bệnh Kiều Nhà Bên
Chương 1
Giang Du, 8 tuổi, thân hình tròn vo, ngồi trên ghế salon thở dài.
Từ căn nhà đối diện, lại vang lên tiếng khóc yếu ớt của một đứa trẻ.
(Nội tâm) Đây là ngày thứ 2 mình sống lại... và cũng là lần thứ 5 trong 2 ngày Khả Khả bị đánh.
mẹ Giang Du
(Từ trong bếp đi ra) Con trai, sao ngồi thở dài thế?
Giang Du
Mẹ! Hay là... mình dọn nhà đi?
mẹ Giang Du
Hả? Sao lại dọn nhà?
Giang Du
Con... con cảm giác nhà mình "không sạch sẽ". Mọi người nói trẻ con có thể nhìn thấy thứ mà người lớn không thấy đó mẹ!👻
Một cái cốc đầu từ mẹ khi cậu chưa nói hết.
mẹ Giang Du
Con dám nói nhà mình không sạch sẽ? Lại lén đọc truyện tạp nham đúng không? 😠
mẹ Giang Du
Bài tập hè làm xong chưa hả con trai?
(Giang Du lướt nhanh ra cửa, cố gắng lảng tránh.)
mẹ Giang Du
(Giọng nhỏ dần) Khổ thân con bé Khả Khả nhà đối diện, xinh xắn đáng yêu vậy mà ngày nào cũng bị đánh...
Giang Du
(Nghĩ thầm) > Đáng yêu á? Mẹ ơi, sau này cô ta còn muốn lấy mạng con trai mẹ đấy!
(Giang Du nhớ lại. Lê Khả Khả, cô bé hàng xóm sống trong một ngôi nhà tồi tệ. Bố nghiện rượu, mẹ bỏ trốn. Người lúc nào cũng lem luốc, đầy thương tích, thường xuyên bị bạn bè ở trường cô lập và gọi là "đứa không ai cần".)
Giang Du
(Thở dài) > Kiếp trước, dù chưa từng bắt nạt cô ấy, nhưng mình cũng theo số đông mà giữ khoảng cách. Đó cũng là một kiểu bạo lực im lặng... Nhưng tại sao cô ấy vẫn thích mình đến mức ám ảnh như vậy chứ?
Giang Du
(Nghĩ thầm) > Chuyển nhà là không thể rồi. Cách duy nhất là phải tránh xa Khả Khả. Nhưng kiếp trước cũng đã giữ khoảng cách rồi, có ích gì đâu...
mẹ Giang Du
(Nói vọng từ bếp) > Giang Du! Giúp mẹ ra ngoài mua chai xì dầu với ít muối nào.
mẹ Giang Du
À, con bảo muốn ăn gà hấp muối đúng không? Nhớ mua thêm gói gia vị nhé!
(Giang Du nhảy khỏi ghế salon, tắt tivi rồi chạy vào bếp.)
mẹ Giang Du
> Đây, con cầm đi.
Giang Du
(Nghĩ thầm) > Không biết tiền thừa có đủ ăn một bát đậu hũ thối không nhỉ? Trẻ con 8 tuổi, tiền tiêu vặt ít ỏi quá, chỉ có thể tranh thủ mấy lần chạy việc vặt này thôi.
mẹ Giang Du
(Dặn với theo) > Đừng có ăn nhiều đồ ngọt quá nhé, sâu răng đấy!
Giang Du
(Cười thầm) > Chỉ có con nít mới ăn kẹo, con muốn ăn đậu hũ thối cơ!
[Ngoài phố] (Tiếc là, quầy đậu hũ thối hôm nay lại nghỉ. Tiền cũng không đủ. Cuối cùng, Giang Du đành mua một cây kẹo bông đường.)
Giang Du
(Nhìn cây kẹo, tự nhủ) > Thôi, có còn hơn không. Làm trẻ con cũng khổ thật...
(Vừa xuống đến dưới lầu, Giang Du định cắn một miếng kẹo thì chợt khựng lại.)
(Trước mắt cậu, Lê Khả Khả đang ngồi co ro trên bậc thềm. Khuôn mặt xinh xắn phủ đầy vết bầm tím, khóe miệng rách, tay chân chi chít vết thương.)
Giang Du
(Toát mồ hôi lạnh, chân như dính chặt xuống đất) > Gặp lại hung thủ đã giết mình ở kiếp trước... Ai mà bình tĩnh cho nổi!
(Lê Khả Khả vô cảm nhìn vào vết thương trên tay, nước mắt vẫn chưa khô. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Giang Du, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên.)
Comments
Cái Động Nhỏ
Viết rất hay, truyện rất cuốn nha 👍👍👍
2025-08-16
0
Ánh Hương
ôi giồi giật mình hộ nam9
2025-08-17
0