[AllNobita] Vì Tớ Trân Trọng Cậu
Ngày ấy, đã chẳng còn chú chim xanh
Những tán cây khẽ dung đưa theo chiều gió, nhẹ nhàng rải những chiếc lá cam xuống nền đất có chút ẩm ướt.
Một màu đồng điệu với ánh hoàng hôn lúc này.
Men theo con đường gần ven sông ấy, đôi khi ánh mắt cậu bắt gặp bóng dáng của những người xa lạ.
Có người vừa chạy vừa ngân nga một ca khúc vui tai. Có người thì dắt đứa trẻ thơ đi chậm rãi, khuôn mặt không giấu đi sự ấm áp.
Từng bước chậm rãi, cả cậu và người bên cạnh như những nhân vật sống động hòa vào cảnh thơ mộng này vậy. Trong một phút chốc, một cảm xúc ấm áp len lỏi trong từng thớ da.
Hình như…ngày này là đầu thu năm ấy.
Doraemon
Ba và mẹ sáng nay trông vui lắm luôn ấy.
Người bên cạnh cuối cùng cũng cất lời, đôi mắt không rời khỏi con đường trước mặt.
Từng bước chân hòa nhịp với cậu. Không nhanh, nhưng cũng không chậm.
Doraemon
Sáng nay, cậu mặc bộ đồng phục cấp hai ấy trông bảnh ra hẳn.
Doraemon
Thấy cậu như vậy tớ cười tít mắt luôn.
Dù không đảo mắt sang, cậu vẫn biết người đi cùng mình đang cười. Một nụ cười vô cùng hạnh phúc, cậu chắc chắn.
Giọng nói như robot ấy, hình dạng khác thường ấy, và màu xanh đặc trưng từ người đó.
𝘓𝘢̀𝘮 𝘴𝘢𝘰 𝘮𝘢̀ 𝘤𝘢̣̂𝘶 𝘲𝘶𝘦̂𝘯 𝘥𝘶̛𝘰̛̣𝘤?
Nobi Nobita
Doraemon này….
Đôi môi khẽ cất lời, tay cậu từ khi nào đã xoa lấy nhau. Một hành động âm thầm, nhưng lại mang sự quen thuộc khi bối rối đến lạ.
Người kia không cất lời ngay, như muốn nghe cậu nói vậy. Ân cần và chu đáo, như lúc ấy vậy.
Nobi Nobita
…..Liệu tớ sẽ làm tốt chứ?
Giọng nói như một ngọn gió mát, khẽ lơ lửng dưới bầu trời ánh cam này.
Hoàng hôn vẫn khẽ soi rọi con đường rợp lá thu, một màu cam ấm áp đến nhẹ lòng.
Câu hỏi của cậu chẳng có câu trả lời, nhưng tấm lưng nhỏ bé ấy cảm nhận cái chạm từ bàn tay đặc trưng từ người kia.
Xoa xoa nhẹ vào lưng cậu, cả hai cứ như vậy mà đi cạnh nhau. Đủ gần để vai cả hai khẽ chạm vào nhau.
Doraemon
Mình c͓̽h͓̽ẳ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽t͓̽i͓̽n͓̽ ͓̽t͓̽ư͓̽ở͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽g͓̽ì͓̽ ͓̽c͓̽ậ͓̽u͓̽ ͓̽đ͓̽â͓̽u͓̽.
Tim cậu khẽ hẫng một nhịp, bước chân cậu ngừng lại.
Một xúc cảm lạnh lẽo chạy khắp cơ thể nhỏ bé của cậu, chẳng thể cử động.
Doraemon
V͓̽ì͓̽ ͓̽đ͓̽ó͓̽ ͓̽l͓̽à͓̽ ͓̽N͓̽o͓̽b͓̽i͓̽t͓̽a͓̽…͓̽n͓̽ê͓̽n͓̽ ͓̽s͓̽a͓̽o͓̽ ͓̽c͓̽ũ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽đ͓̽ư͓̽ợ͓̽c͓̽.͓̽
Tay cậu run lên, thớ da mỏng ấy như ướt đẫm. Bởi mồ hôi, và bởi sự lạnh lẽo đến rợn người.
Nobi Nobita
D-Doraemon à-
Doraemon
T͓̽h͓̽ứ͓̽ ͓̽n͓̽h͓̽ư͓̽ ͓̽c͓̽ậ͓̽u͓̽,͓̽ ͓̽m͓̽ì͓̽n͓̽h͓̽ ͓̽k͓̽h͓̽ô͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽m͓̽u͓̽ố͓̽n͓̽ ͓̽q͓̽u͓̽a͓̽n͓̽ ͓̽t͓̽â͓̽m͓̽ ͓̽n͓̽ữ͓̽a͓̽.͓̽
Ánh hoàng hôn biến mất, những áng mây ánh hồng tan dần. Một thứ khói màu đen tạo hình, tàn nhẫn mà khỏa lấp đi cảnh thơ này.
Không còn những người đi bộ với cảm xúc thanh bình.
Không còn những chiếc lá thu vương vấn trên con đường đỗi quen thuộc.
Không còn…một màu cam của sự ấm áp ấy nữa.
Người bên cạnh cậu vẫn ở đó, ánh mắt người đó vẫn luôn hướng về thứ đã từng là con đường ven sông.
Nhưng cậu lại run lên, nỗi sợ hãi xen lẫn với nhịp tim đập mạnh.
Một cơn bão như tàn phá trong cõi lòng của cậu.
Doraemon
C͓̽ậ͓̽u͓̽ ͓̽s͓̽ẽ͓̽ ͓̽c͓̽h͓̽ẳ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽l͓̽à͓̽m͓̽ ͓̽đ͓̽ư͓̽ợ͓̽c͓̽ ͓̽g͓̽ì͓̽ ͓̽đ͓̽â͓̽u͓̽…͓̽.͓̽d͓̽ù͓̽ ͓̽c͓̽ó͓̽ ͓̽c͓̽ố͓̽ ͓̽g͓̽ắ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽đ͓̽i͓̽ ͓̽c͓̽h͓̽ă͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽n͓̽ữ͓̽a͓̽.͓̽
Những lời nói ấy vẫn cất lên, như những nhát dao khắc vào tim dáng người nhỏ bé ấy. Không mạnh, nhưng đủ để rướm máu.
Từng chút, từng chút một…màu đen ấy ôm trọn lấy cơ thể cậu. Chẳng có một lực giữ mạnh mẽ nào cả, nhưng cậu cũng chẳng thể cử động.
Khẽ ngẩng mặt lên, đôi mắt cậu mở to trong sự hoảng loạn khi bắt gặp dáng người bạn thân ấy.
Vẫn là cái đầu tròn vo ấy, vẫn là một màu xanh đặc trưng ấy. Vậy mà tại sao…. Đôi mắt, khuôn mặt ấy lại méo mó đến đáng sợ.
Doraemon
C͓̽h͓̽ẳ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽c͓̽ó͓̽ ͓̽a͓̽i͓̽ ͓̽m͓̽u͓̽ố͓̽n͓̽ ͓̽ở͓̽ ͓̽b͓̽ê͓̽n͓̽ ͓̽m͓̽ộ͓̽t͓̽ ͓̽k͓̽ẻ͓̽ ͓̽v͓̽ô͓̽ ͓̽d͓̽ụ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽n͓̽h͓̽ư͓̽ ͓̽c͓̽ậ͓̽u͓̽ ͓̽đ͓̽â͓̽u͓̽.͓̽
Doraemon
C͓̽h͓̽ỉ͓̽ ͓̽n͓̽h͓̽ì͓̽n͓̽ ͓̽t͓̽h͓̽ấ͓̽y͓̽ ͓̽c͓̽ậ͓̽u͓̽ ͓̽t͓̽h͓̽ô͓̽i͓̽…͓̽m͓̽ì͓̽n͓̽h͓̽ ͓̽c͓̽ũ͓̽n͓̽g͓̽ ͓̽t͓̽h͓̽ấ͓̽y͓̽ ͓̽n͓̽g͓̽h͓̽ẹ͓̽t͓̽ ͓̽t͓̽h͓̽ở͓̽ ͓̽r͓̽ồ͓̽i͓̽.͓̽
Dù rằng chẳng còn câu nói nào nữa, những lời khi ấy vẫn cào xé cậu.
Trong từng thớ thịt, trong từng mạch máu…từng chút, từng chút ăn mòn những gì còn sót lại mà cơ thể này có.
Không đau đớn, nhưng sự nặng nề cứ vậy mà dâng trào. Mạnh mẽ, ghê rợn, tàn nhẫn.
Cậu cố giơ tay lên, cố gắng với lấy sáng người đang bỏ đi kia. Không thể cất tiếng, bị tra tấn bởi những âm vọng của các câu nói ấy.
Tầm nhìn duy nhất như bị che lấp.
Câu nói cuối cùng được cất lên trong sự bất lực, bị chèn ép không thương tiếc dưới từng hơi thở.
Cuối cùng, chẳng còn thấy gì nữa.
Cuối cùng…chẳng còn cảm nhận gì nữa.
Đôi mắt ngấn lệ nhìn trừng trừng lên trần nhà quen thuộc, không ngừng mà thở dốc. Từng giọt mồ hôi chảy dọc trán, tim đập liên hồi dưới lồng ngực phập phồng.
Cậu cố gắng thở từng hơi, tay ôm ngực trong sự run lên.
Nobi Nobita
L-Lại là nó nữa….
Nobi Nobita
Cái giấc mơ đó…
Tiếng nói đứt quãng qua từng hơi thở, bản năng cố gắng làm dịu đi sự gào thét từ các mạch máu.
Một lúc lâu sau, cậu ngồi dậy.
Trong căn phòng lộn xộn cùng bụi bám từng lớp, trải dài là sự tĩnh lặng đến lạnh người.
Duy…chỉ có một nơi không có bụi bẩn.
Tủ đồ đựng nệm, nơi đã từng có một dáng người đặc biệt. Đã từng ở đó, đã từng chờ đợi mỗi chiều, đã từng mỉm cười cùng giọng nói trẻ thơ nhưng đầy ân cần.
Chỉ tiếc rằng…đó cũng chỉ là “đã từng”.
Comments
੦𝚮𝐀𝚭𝐄𝐋੦
Tặng hai bông nha!! 💞💞
2025-08-16
1
đi ra đường bị gọi là cô
mới dô đã vị rồi sao lấy chịu nổi
2025-08-30
1
🐰
hé loo, ms chap đầu mà cuốn quáa nhớ ra đều đều nha ngdepp🐳
2025-08-20
1