#3

.
Tối hôm sau.
Lại là mấy âm thanh cũ.
Cậu ngẩng đầu khỏi màn hình laptop, mắt liếc lên trần.
Mười mấy tiếng đồng hồ cố viết báo cáo, mà từng dòng chữ cứ bị đứt mạch như não đang bị kéo đi nơi khác.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//cắn môi, vò đầu//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//Ngửa ra ghế… rồi đứng phắt dậy//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Được rồi, mẹ nó chịu hết nổi rồi.!
Cậu kéo áo khoác mỏng, mở cửa, leo lên tầng trên.
Ban đêm hành lang chung cư yên tĩnh đến nghe được cả tiếng muỗi.
Cậu bước nhanh xuống, mặt hầm hầm.
Trong đầu đã chuẩn bị sẵn một bài diễn văn mắng như tát nước.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
"Làm ơn mau im lặng hết đi!"
Vừa bước lên đến bậc thang cuối cùng.
"Bộp!"
Cậu đập mặt thẳng vào một cái gì đó... rắn chắc, ấm, và cao hơn mình một cái đầu.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
A—
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//loạng choạng bật lùi ra sau//
Một bàn tay chụp lấy cánh tay cậu, giữ cậu lại trước khi ngã hẳn.
Một người đàn ông cao, quần áo ngủ, trông quen lắm, mà không có mùi.
Cậu là Alpha, thính giác lẫn khứu giác đều nhạy, vậy mà...
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đêm muộn rồi.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Đi đâu đây.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//rút tay khỏi tay hắn//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//Nhíu mày//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//Nghiến răng//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Câu đó tôi phải hỏi cậu mới đúng.!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
// cười nhạt//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Đừng làm mất thời gian, mau tránh ra.!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi đi tìm nguồn phát âm thanh.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cậu cũng nghe được âm thanh đó à.?
Hắn không trả lời mà quay mặt tránh đi.
Cậu hơi thắc mắc nhưng không phang chữ vào não người ta nữa, vào thẳng vấn đề luôn.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//chống nạnh//
Má vẫn hơi đỏ.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Phải rồi.!
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Ồn muốn điếc não, nhà cửa không cách âm gì cả, không ai làm gì họ thì tôi làm!
Một bên chân mày hắn nhướng lên.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ồn à?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//Khoanh tay, nhìn hắn chằm chằm//
Hắn... vẫn không có mùi. Nhưng cậu thấy một vệt đỏ nhạt dính trên cổ tay áo hắn.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Mà em ở tầng này đúng không? Ở đó mà không biết ai đang làm ồn ào mỗi đêm?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi…
Hắn ngẩng mặt nhìn về hành lang phía sau cậu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
…là người hay dọn dẹp những thứ ồn ào.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
//khựng lại//
Ngay sau đó, hắn lách nhẹ qua người cậu, bước đi không tiếng động về phía cầu thang.
Hôm sau.
Báo thức đổ chuông lúc 6:30.
Cậu mệt rã rời nhưng vẫn phải dậy. Lịch thực tập không cho phép nghỉ ngơi.
Vừa bước ra khỏi thang máy tầng, cậu đã thấy hắn.
Hắn đứng ngoài sảnh, một tay đút túi quần.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Không thể nào…
Cậu giả vờ không thấy, hơi cúi đầu đi nhanh.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Này.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// khựng lại//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Anh là Á Hiên, phải không?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// giữ bình tĩnh//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
// quay lại//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
…Sao biết?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
// cười nhẹ//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Biết chứ.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hôm qua anh ngủ ngon không?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Bình thường.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Ừm
Gật đầu, hơi nghiêng đầu, quan sát phản ứng của cậu.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi ở ngay đó mà… hình như đêm qua, ở tầng dưới có gì đó hơi náo loạn, ồn lắm.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Xin lỗi. Có thể anh lỡ tay, hơi mệt nên không để ý.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Không sao.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi không phiền đâu. Chỉ là… nếu có gì làm anh mất ngủ, anh có thể xuống gõ cửa em.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Tôi thức khuya lắm.
Gió thổi ù ù vào.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Gặp lại sau nhé, Á Hiên.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//xoay người, bước ra ngoài//
_
Một tuần sau buổi bảo vệ tốt nghiệp.
Tống Á Hiên chính thức dọn đồ rời khỏi căn hộ.
Cậu bước thẳng ra ngoài sảnh, không thèm liếc nhìn toà nhà dù chỉ một cái trước khi nhét vali vào cốp xe.
Kết thúc những buổi đêm mất ngủ.
"Tạm biệt."
Cậu chuyển đến sống với chị gái ở chung cư khác, khu vực đông đúc, có camera an ninh hoạt động 24/24, hàng xóm thì ồn ào đến phiền phức.
Nhưng cậu thích vậy, sự ồn ào làm người ta thấy an toàn.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Vài tháng ở cái chỗ kia em tưởng thần kinh có vấn đề luôn.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Nhà đó yên tĩnh quá, kỳ lạ quá, không muốn nhớ lại.
_______end#3_______
Hot

Comments

Luuu#

Luuu#

âm thanh t đoán là Líu gây ra. 🙂😌

2025-08-18

3

Luuu#

Luuu#

Chắc chắn nói điêu /Speechless/

2025-08-18

2

Luuu#

Luuu#

Giục ra chap nèeeeeee 😈

2025-08-18

2

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play