Chương 2: Mọi thứ dần bắt đầu

---
Bác Văn giật mình tỉnh giấc
Ánh sáng ban mai lọt qua khung cửa sổ nhỏ, hắt vào căn phòng trọ cũ kỹ. Cậu chạm tay lên cổ, nơi còn vết đau rát mơ hồ. Đầu óc vẫn quay cuồng, như vừa trải qua một cơn ác mộng kỳ lạ
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Không… chắc chỉ là mơ thôi
Cậu tự nhủ, nhưng trái tim lại đập thình thịch không ngừng
Mơ sao? Vậy tại sao trên cổ cậu vẫn còn hai vết đỏ nhỏ xíu, như dấu răng nanh in hằn?
Bác Văn rùng mình, kéo cổ áo che đi, rồi vội vã chuẩn bị đến trường
---
Tại cổng trường, một chiếc xe hơi màu đen sang trọng đỗ im lặng. Cửa kính hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn mỹ nhưng lạnh lẽo. Đôi mắt đỏ rực như máu khẽ ánh lên khi nhìn thấy bóng dáng thiếu niên gầy gò đang lách qua đám đông học sinh
Tả Kỳ Hàm
Đêm qua, hắn đã định chỉ nếm một chút, rồi xóa đi ký ức để cậu mãi mãi không biết gì. Nhưng ngay khi đầu lưỡi hắn chạm vào vị ngọt ấy… hắn không thể dừng lại
Mùi hương đó ám ảnh hắn, thiêu đốt từng tế bào, khiến cả thân thể bất tử cũng run rẩy
Từ hàng thế kỷ qua, chưa có ai khiến hắn mất kiểm soát như vậy
Ánh mắt Kỳ Hàm dõi theo từng bước đi của Bác Văn, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nguy hiểm
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Em chạy đâu cho thoát…
Trong lớp học, Bác Văn cố gắng tập trung ghi chép. Nhưng cậu luôn có cảm giác bị ai đó dõi theo. Một cơn rùng mình thoáng qua, khiến cậu siết chặt cây bút
HS
HS
Bác Văn, cậu ổn chứ?
Một người bạn quay sang hỏi
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Ừ, tớ… không sao.
Cậu gượng cười
Nhưng ngay giây tiếp theo, một luồng khí lạnh bất ngờ bao trùm cả căn phòng. Tất cả học sinh đều không nhận ra, chỉ riêng Bác Văn run rẩy, vì ánh mắt đỏ rực kia đang nhìn chằm chằm từ ngoài cửa sổ
Đôi mắt ấy… quen thuộc đến đáng sợ
Ngay khi ánh nhìn giao nhau, tim Bác Văn như ngừng đập
Kỳ Hàm đứng đó, bóng dáng cao lớn dựa vào khung cửa sổ tầng hai, như một kẻ săn mồi nhẫn nại chờ con mồi nhỏ bé
Hắn không che giấu, cũng chẳng hề trốn tránh. Hắn muốn cậu biết rằng hắn đang dõi theo, rằng từ nay về sau, cậu không còn con đường thoát thân
Bác Văn hốt hoảng quay đi, nhưng tai cậu vẫn vang lên giọng nói trầm thấp của đêm qua
“Em… là của ta.”
Cả ngày hôm đó, bất cứ nơi nào cậu đến, đều có cảm giác bị bao phủ bởi bóng đen lạnh lẽo. Đôi khi thoáng qua một bóng dáng cao lớn, đôi khi chỉ là luồng khí áp chế vô hình
Và khi đêm buông xuống, cậu mở cửa phòng trọ…
Một người đàn ông đã ngồi sẵn trên ghế, vẻ mặt bình thản như thể đây chính là lãnh địa của hắn
Đôi mắt đỏ rực khẽ nheo lại, giọng nói mê hoặc và bá đạo vang lên
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Chào buổi tối, Bác Văn. Ta đã đợi em
---

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play