Hơi thở của người đàn ông bên cạnh rất nhẹ nhàng, từng nhịp làm trái tim cô run động. Hắn thật sự rất đẹp trai, bộ vest đen hắn mặc trên người cũng được xem là hàng cao cấp nhất trong những thứ đắt tiền.
Hắn cuối xuống nhìn cô, lông mi dài và cong còn đẹp hơn con gái, đôi mắt xanh sâu hun hút vô hồn. Không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì, muốn làm gì. Mũi hắn rất cao, đôi môi dày và hồng như được điêu khắc. Một điều đặc biệt Lộ Khiết cô chú ý đó là anh rất lạnh lùng, không khác những người kia là bao nhiêu.
Tiếng bước chân ngày càng đi xa, bọn áo đen đã đi gần hết, Lộ Khiết từ trong ngực anh mà chui đầu ra.
-" Tôi...cảm ."
Hự, vòng tay săn chắc một lần nữa ôm cô vào lòng. Cặp mắt của anh nhìn qua phía tên áo đen đang đứng đó cho đến khi hắn đi xa.
-" Kì lạ, mình mới nghe có tiếng người ở đây mà."
-"Đi thôi, đi thôi đại ca gọi về kìa."
-"Tôi cảm ơn."
Cô lấy hết can đảm để cảm ơn anh vì đã cứu mình, như một cơn gió , anh đến rồi đi làm cô xao xuyến. Bóng lưng vững chắc của anh mờ dần trong đêm tối hiu quạnh.Tự trong thâm tâm cô đã coi anh như một ân nhân cứu mạng của mình, không hơn không kém.Tính mạng của cô là do anh cứu , cô sẽ không quên công ơn của anh dành cho cô.
Bước đi trên con đường dài thênh thang vô tận không có điểm dừng, xe cộ đi qua lại tấp nập riêng chỉ mình cô thấy cô đơn. Giờ đây cô chẳng khác gì một kẻ ăn xin, đi lang thang khắp nơi tìm chỗ trú. Ngồi dưới gốc cây to, Lộ Khiết dường như quá mệt mỏi với cuộc sống ngoài kia, ba mẹ cô mới ở đây thì bây giờ đã đi rất xa.
Một hộp cơm được đưa ra trước mặt cô, cô ngước lên, chàng trai áo vest với khuôn mặt hiền lành, đẹp trai. Hắn mặc một bộ đồ thể thao rất bình thường, nhưng đồ trên người hắn cũng đủ để nuôi cô sống sung sướng về sau. Cô cũng từng là tiểu thư của một gia đình quyền quý, những thứ này chính cô cũng đã từng mua qua.
-" Ăn đi, nếu em muốn thì có thể đi theo anh, anh có thể giúp em."
Hắn nhìn cô với đôi mắt ấm áp, cuộc đời cô cho rằng đã không còn đường lui thì lại hết người này đến người khác cứu sống. Đây gọi là may mắn hay bất hạnh đây, cướp hết tất cả của cô rồi lại cứu lấy mạng cô , thật ngang trái.
Lộ Khiết không ngại mà đưa tay lấy hộp cơm ăn no lấp đầy bụng của mình trước tiên.Anh vẫn đứng đấy chờ đợi câu trả lời từ cô, anh biết cô sẽ đi theo mình , vì lúc này ngoài anh ra thì chả có ai quan tâm giúp đỡ một con bé như cô. Không phải sợ bị liên lụy khi phải đưa một cô gái trên người đầy máu me , rách rưới về nhà sao.
-" Vậy em có đi theo anh không. " hắn đưa tay ra với ý định kéo cô đứng dậy.
- "Có chứ, tôi cũng không còn nơi nào để về nữa rồi, đi đâu cũng như nhau thôi. " cô vội vàng nắm lấy đôi bàn tay ấm áp trước mặt rồi nhẹ nhàng đứng lên.
Cô nhìn anh với đôi mắt đau thương, giờ nếu đi theo anh biết đâu cô sẽ có chỗ ăn uống và nghỉ ngơi.Trước mắt cứ đi theo anh , mọi hậu quả sẽ từ từ giải quyết sau vậy.
Anh đi trước, cô vội đi theo sau , thân hình to lớn của anh che đi tấm thân nhỏ bé yếu ớt của cô.Nếu cô đoán không lầm thì hắn cũng là một người không tầm thường, chiếc đồng hồ hắn đeo là mẫu mới nhất hiện nay với giá mấy trăm triệu rồi. Bóng của hai người trải dài trên con đường đen tĩnh mịch, cơn gió lùa qua khiến mái tóc của Lộ Khiết khẽ động. Nó khiến cô run lên vì lạnh.
-" À anh tên gì vậy."
Lộ Khiết bất giác hỏi khiến người phía trước đơ người, nó lạ lắm sao , mình chỉ hỏi tên thôi mà .
-" Tần Tống" Anh tiếp tục tiến về phía trước, xe của anh cách đây không xa , đi vài bước đã đến chiếc siêu xe đậu phía trước.
-" Tôi mà ngồi thì có dơ xe của anh không vậy."
Lộ Khiết trên người là chiếc váy trắng nhuộm đầy máu, rách nát đến không hình dung được hình dáng lúc ban đầu của nó nữa. Mặt cô đã bị bùn đất làm cho lấm lem, không còn dáng vẻ của một cô tiểu thư nhà giàu nữa.
Hắn nhìn cô ánh mắt hiện lên vẻ đau đớn, từ lần đầu gặp hắn đã thấy cô rất giống với em gái hắn, xinh đẹp lại rất thuần khiết như giọt sương trong suốt không nỡ chạm đến. Nếu hỏi tại sao anh lại giúp cô như vậy, thì anh cũng không biết anh đang làm gì. Đáng tiếc là em gái anh đã mất đi khi đối mặt với bệnh tim thay vì tiếp tục cố gắng, số tiền lúc đấy anh có cũng không đủ để chi trả.Anh còn nhớ lúc đấy anh chả khác gì một con chó mặc cho quỳ lạy van xin cũng không một ai quan tâm và giúp đỡ.
-"Không sao đâu, em cứ lên đi." Hắn thoát khỏi những suy nghĩ vu vơ, đáp lại lời cô.
-"Vâng ạ."
Chiếc xe băng băng trên con đường xa lộ rộng lớn, cô và hắn ngồi trong xe im lặng không biết nói gì. Nhạc cũng làm cho con người ta cảm thấy cô đơn trống vắng rất nhiều. Cuối cùng những oan ức, tủi thân cũng không thể nào kiềm nén.
Nước mắt tuôn ra như mưa, trôi xuống má lạnh đến đáng sợ, lòng có bao nhiêu ấm ức thì cô muốn khóc cho vơi đi hết.
-" Buồn thì cứ khóc đi, anh không muốn hỏi em đã xảy ra chuyện gì vào lúc này. Nhưng anh muốn biết vào một ngày gần nhất, được không?"
Hắn rất dịu dàng, chiếc xe cũng được anh tấp vào lề đường. Anh choàng tay qua ôm cô,đây là cái ôm thứ hai trong ngày mà cô cảm thấy ấm áp nhất, cô không biết nói gì , từng tiếng nấc nhẹ như muốn nói lên sự đau lòng tột cùng của mình.
-"Cảm ơn anh đã cứu giúp tôi " Lộ Khiết cô giờ đây không còn đủ sức sống, mọi mệt mỏi , đau đớn đều là gánh nặng trên đôi vai nhỏ bé.
-" Không sao , anh đưa em về nhé "
Nói xong, anh cởi chiếc áo khoác choàng lên vai cô , nó rất ấm , ít nhất thì trong cơn mưa tầm tã này. Anh cũng là người đưa cô ra khỏi vực sâu thăm thẳm.
-" Mong là ngày mai mọi chuyện sẽ tốt hơn ."
Cô thì thầm rồi cũng dần chìm vào mơ màng, ngủ đi lúc nào không biết, trong cô ngủ không được thoải mái cho lắm , khuôn mặt nhíu lại mệt mỏi . Chắc hẳn là đã rất mệt với những gì xảy ra ngay lúc nảy.
Anh nhìn cô mà trong lòng không được vui vẻ, nếu nói về mạnh mẽ thì anh nghĩ cô gái này rất xứng đáng , ít nhất thì cô không có thứ suy nghỉ ngu xuẩn như em gái anh từ bỏ sớm như vậy.
Updated 37 Episodes
Comments