Thiểm Nghiêm Tri...
Thiểm Nghiêm Tri... Cuối cùng... Vẫn không giấu được ư...
Tay Chúc Đồng Đồng run run siết chặt vạt váy, dần dần hạ mắt xuống, không nhìn người đàn ông vẫn đứng ở đó, khuôn mặt không chút biểu cảm thậm chí còn có chút chán ghét nhìn cô như nhìn một thứ bẩn thỉu nữa.
Bẩn thỉu... Cô đã trở nên bẩn thỉu trong mắt anh rồi.
Chúc Đồng Đồng đau đớn nhíu mày, lại cố chấp không nói một lời, càng không có giải thích hay van xin.
Dù có người muốn thấy cô chật vật không chịu nổi lại không thấy được mà không ngừng buông lời mỉa mai: "Em nói rồi anh Nghiêm Tri, loại con gái quê mùa này chính là thứ dễ thay đổi nhất. Anh xem, mới có bao lâu mà cô ta đã trở nên thế này rồi, lén lút ra ngoài đi hộp đêm trong lúc anh đang ngủ, đúng là loại đàn bà lăng loàng không gia không giáo."
"Uổng công anh yêu thương cô ta như vậy. Cô ta lại cứ chạm vào điểm mấu chốt của anh. Cô ta không biết anh ghét nhất loại phụ nữ nào ư?"
"Nếu cô ta có chút nào yêu thương anh sẽ không dùng cách như vậy để khiến anh ghê tởm."
Từng lời từng lời cay nghiệt biết bao, cô biết Lý Thẩm Lan chỉ hận Thiểm Nghiêm Tri không nhanh chóng vứt bỏ cô mà dốc cạn vốn luyến. Nhưng làm sao cô ta biết cô ở đây? Rõ ràng Thiểm Nghiêm Tri là do cô ta kéo tới đây. Sở dĩ sẽ không đời nào anh tự mình đến những nơi thế này, cho dù chỉ là đứng bên ngoài không vào.
Chúc Đồng Đồng bất giác ngợ ra điều gì nhưng cô vẫn cúi đầu, không nói gì, giống như không hề nghe thấy những lời kia.
Người đàn ông kia lại cũng giống như cô, chưa hề nói lời nào, cứ như sợ nói với cô một lời cũng thật bẩn.
Chúc Đồng Đồng đợi mãi, cũng dần chìm vào tuyệt vọng.
Cô biết, cô không nên hi vọng.
Một năm hôn nhân này đủ để cô hiểu được anh sẽ không vì cô mà mở ra tiền lệ.
Chúc Đồng Đồng nhắm mắt sau đó mở ra, lẳng lặng cất bước rời đi.
Mãi đến khi cô dần mất đi bóng dáng, giữa họ vẫn chưa từng nói với nhau một lời.
Bên tai cô cũng chỉ có tiếng nói cay nghiệt của Lý Thẩm Lan.
Nhất định cô ta đang rất vui vẻ...
Chúc Đồng Đồng không trở về nhà mà đón một chiếc taxi chạy đến chỗ Thẩm Hạ.
Thẩm Hạ nhìn thấy cô thì hét lên: "Đồng Đồng! Cậu không sao đấy chứ!?"
Nói rồi lật qua lật lại người cô.
Chúc Đồng Đồng bị cô lật đến chao đảo, gượng cười nói: "Mình không sao."
"Tiểu Hạ, Điền Lập bị bắt rồi."
Thẩm Hạ lặng thinh, sau đó thở dài nói: "Chúc mừng cậu."
"Từ giờ cậu có thể an tâm ngủ rồi."
Chúc Đồng Đồng cười cười: "Đúng vậy."
"Thôi đừng nói nữa, bây giờ đã trễ lắm rồi, mau đi tắm rửa rồi mình đưa cậu về, chắc là... Chắc là vẫn chưa bị phát hiện đâu."
Thẩm Hạ nói rồi định kéo cô vào nhà.
Chúc Đồng Đồng cười như khóc nói: "Không cần đâu."
Thẩm Hạ vẫn chưa kịp phản ứng: "Không cần gì chứ! Cậu còn không mau lên thì trời sẽ sáng mất!"
Chúc Đồng Đồng không cười nữa: "Thẩm Hạ."
Bình thường Chúc Đồng Đồng không có gọi cô là Thẩm Hạ.
Thẩm Hạ rốt cuộc ý thức được điều gì mà quay lại nhìn cô.
Chúc Đồng Đồng giống như đã mất đi hoàn toàn cảm xúc, giọng nói lẳng lặng tựa như mây: "Anh ấy biết rồi."
"Tiểu Hạ, mình đến đây để cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu những năm nay đã mạo hiểm giúp mình điều tra Điền Lập. Cũng là... Từ biệt cậu."
Chúc Đồng Đồng cười nhợt nhạt trước sự ngỡ ngàng của Thẩm Hạ, nói: "Mình sẽ đi Giang Nam, nơi đó là quê nhà của mẹ mình."
"Giang Nam? Cậu không về quê..."
Thẩm Hạ buột miệng nói rồi lại ngừng lại trước khi nói hết lời, vẻ mặt cực kỳ ảo não, còn vò đầu bứt tai vì không biết phải làm sao, phải nói gì với Chúc Đồng Đồng.
Cô đúng là ngu mà, còn về quê cái gì. Người khác có thể không biết chứ sao Thẩm Hạ cô lại không biết, Chúc Đồng Đồng vốn không phải con gái nông thôn. Gia đình họ chỉ đến nông thôn để lánh nạn, cuối cùng cũng chẳng tránh được tai nạn này, sau đó chỉ còn một mình Chúc Đồng Đồng bơ vơ ở nơi xứ người rồi được Thiểm Nghiêm Tri mang đi.
Cứ ngỡ đó là một bắt đầu tốt...
Thẩm Hạ tiếc hận mà bắt đầu nói năng lộn xộn: "Sao Thiểm Nghiêm Tri lại biết được chứ? Không phải bây giờ anh ta đang say giấc ư?"
"Đến bà đây còn buồn ngủ muốn chết mà phải chóng mắt lên vì cậu... Anh ta... Anh ta... Bộ anh ta không ngủ à!? Sao lúc đó cậu không bỏ thuốc ngủ cho anh ta!?"
Chúc Đồng Đồng cười khổ.
Nếu cô thật sự bỏ thuốc anh... Sợ rằng hôm nay cô chẳng thể đi dễ dàng như vậy.
Chúc Đồng Đồng lắc đầu đẩy hình ảnh của người nọ ra khỏi đầu, nói với Thẩm Hạ: "Là Lý Thẩm Lan."
"Lý Thẩm Lan?"
Thẩm Hạ ngây ngẩn, tự nhiên Chúc Đồng Đồng nhắc đến Lý Thẩm Lan khiến cô không kịp hiểu ra. Lý Thẩm Lan thì liên quan gì?
Chúc Đồng Đồng cười nhợt nhạt: "Lý Thẩm Lan, cậu quên rồi ư, là cô ta đã nói bóng nói gió cho cậu biết Điền Lập sẽ đến hộp đêm vào tối nay."
Cô vẫn biết Lý Thẩm Lan rất ghét cô, chỉ vì Thiểm Nghiêm Tri thà đến nông thôn xa xôi lấy một thôn nữ như cô làm vợ cũng không muốn cưới cô ta theo yêu cầu của gia đình. Lý Thẩm Lan hận chết cô nhưng chẳng làm gì được cô, chỉ vì Thiểm Nghiêm Tri...
Updated 56 Episodes
Comments
Phạm Tuyết Mai
thấy thương chị quá🤧🤧
2025-08-19
2
So Lucky I🌟
Và vì sự im lặng của anh mà anh sẽ mất vk. Nghe theo trà thúi thì cô đơn ôm gối một mình thôi anh
2025-08-18
5
So Lucky I🌟
Viết vội hay sao mà mới đọc có hai chương đã nhiều lỗi lắm rồi nàng ơi/Hey//Hey/
2025-08-18
5