[Thiều Quang Yến Nhật] Nàng Hậu Phương Của Tôi.
#2
Sáng sớm ánh nắng chiếu xuyên qua tán lá rừng xuống bản Dày. Cả đoàn đứng trên sườn đồi nhìn xuống bản Dày đang hoang tàn phái dưới cây cối đổ, nhà thì sập.
Mọi người cẩn thận nhìn kĩ từng khuôn mặt. Có người mất vợ, có người mất con, có em bé ôm già làng khóc tức tưởi vì cả nhà chỉ còn mình nó sống.
Yến hôm nay cũng theo cha mình ra bản. Em đội chiếc khăn piêu mới, tóc búi gọn gàng, tay xách giỏ đựng cơm nắm, nước uống và vài vật dụng cần thiết. Không phải để xem mà là để làm. Em muốn góp sức, dù là nhỏ nhoi. Hình ảnh những người lính thức khuya dậy sớm, ăn vội bát cơm nguội, rồi lăn vào việc như thiêu thân đã in vào mắt em. Em không thể cứ đứng yên.
Đồng Ánh Quỳnh
Xót xa quá ha.
Mọi người càng cầm chặt hơn chiếc quốc đang giữ trên tay bắt đầu dọn dẹp hậu quả của bão Yagi.
Ngọc Phước
Nhìn thôi đã thấy mệt rồi nha.
Thy Ngọc vừa cười vừa đuổi theo con gà không để ý thế là ngã nhào vào đống bùn miệng kêu oai oái vừa cố đứng dậy nhưng té mấy lần.
Lê Thy Ngọc
Ai cứu tui với..hép miii!!
Ngọc Phước nhìn thấy không nhịn được cười nhấc cuốc chạy ra cứu bạn nhưng cũng dẫm phải bùn non mà ngã ngay xuống cạnh Thy Ngọc.
Đội trưởng bên ngoài bất lực quát.
NVP
Đội trưởng: Tụi bây đến đây giúp dân hay làm trò hề?!
NVP
Đội trưởng: Làm cẩn thận không trưa nay cắt cơm nha!
Nhưng chính ông cũng phải bật cười thành tiếng.
Ngọc Phước lập tức kéo Thy Ngọc đứng dậy quỳ bên chân đội trưởng vừa ôm chân ông vừa rưng rưng.
Ngọc Phước
Em xin lỗi.. đây là lần đầu bọn em đến đây..chưa quen địa hình..đội trưởng tha lỗi cho bọn em..
Đồng Ánh Quỳnh
Đó đó! Mày coi nó diễn kìa!
Giờ nghỉ trưa đến. Mọi người quây quần dưới mái lều tạm, bên nồi cơm lớn vừa chín, mùi thức ăn bốc lên thơm lừng giữa gió núi. Kiều Trang được mời ngồi chung, phần vì là con gái trưởng làng, phần vì suốt buổi em cũng đã xắn tay giúp bê gạch, nhặt tre, lặt rau.
Bữa cơm đơn sơ: cơm trắng, canh rau rừng, một ít thịt rim kho mặn chia đều ra từng hộp nhôm. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện râm ran. Chỉ riêng Trâm ngồi im, ăn đúng mực, đôi mắt dường như vẫn không rời khỏi mọi người.
Đồng Ánh Quỳnh
Cơm nay đậm đà nhaaa.
Bỗng một chiến sĩ ngồi bên cạnh, trong lúc vung tay kể chuyện, chẳng may để cổ tay áo vướng vào tóc Kiều Trang em đang cúi đầu gỡ cơm khiến lọn tóc dài bị giật mạnh, đau điếng.
NVP
(1) Ôi chết xin lỗi đồng chí Yến.Tôi không cố ý!
Câu chuyện vừa dứt, không khí như ngừng lại một nhịp. Rồi... cả đám chiến sĩ xung quanh đồng loạt quay sang anh lính tội nghiệp, mặt mày đằng đằng sát khí:
NVP
(2) Mày dám giật tóc người đẹp!
NVP
(3) Cho nó biết lễ độ!
Rồi không cần hiệu lệnh, cả lũ nhào vô... đánh hội đồng. Dĩ nhiên là đánh đùa thôi, toàn gõ đầu, cấu tai, xô ngã nhẹ vào vai. Nhưng cũng đủ khiến anh lính kia chới với như thuyền giữa sóng.Hoàng Yến thấy thế cười không ngậm được miệng quên luôn cả đau.
NVP
(1) Thôi tôi xin lỗi đồng chí Yến bù cho đồng chí miếng thịt ngon.
Chiều đến công việc lại tiếp tục.
Khi họ chuyển sang ngôi nhà thứ ba trong bản, trời đứng bóng. Một em bé khoảng sáu, bảy tuổi, mặt dính bùn lem nhem, quần áo rách bươm, đi chân đất, lặng lẽ đứng nhìn các anh bộ đội làm việc.
Bảo Trâm thấy em cô ngồi xuống mở balo ra.Lấy ra một thanh lương khô vị cacao khá hiếm khi được chia rồi bóc vỏ rồi đưa cho em.
Thiều Bảo Trâm
Ăn đi ngon lắm.
Em bé chần chừ rồi cẩn thận đón lấy gói lương khô bằng hai tay. Bảo Trâm cười nhẹ xoa đầu em.
Ngay lúc ấy có tiếng bước chân nhẹ đi tới. Là Yến em chứng kiến hết cảnh người Trâm lấm bùn từ đầu gối đổ xuống cẩn thận bóc vỏ đưa cho em bé kia gói lương khô của mình. Và điều quan trọng là nụ cười hiếm hoi của cô.
Ông trưởng làng đã đi khuất theo rặng tre. Mà Yến vẫn đứng đó ngây người ra nhìn.
Thiều Bảo Trâm
Nhìn đủ chưa?
Hoàng Yến giật mình khỏi suy nghĩ đã thấy Bảo Trân đang nhìn mình từ xa rồi đi tới.
Thiều Bảo Trâm
Tôi bảo em nhìn đủ chưa?
Dương Hoàng Yến
Không có! Chỉ hơi thắc mắc.
Dương Hoàng Yến
Chị thích trẻ con lắm hả?
Thiều Bảo Trâm
Tôi bình thường.
Dương Hoàng Yến
Sao chị cười với em bé đó?
Thiều Bảo Trâm
Ý em là sao?
Dương Hoàng Yến
Chị thậm chí còn chưa cười với em.
Comments