Chương 2 – Cơn mưa bất ngờ

Trời đổ mưa rào. Jeongeun vừa bước ra khỏi cửa tiện thì thấy Sanghyeok đang đứng trước sảnh, tay không cầm theo ô.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Anh cũng kẹt mưa à?
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Ừ.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Tệ thật, tôi cũng quên mang ô. Đúng là đen đủi.
Hai người cùng đứng nhìn mưa, im lặng một lúc.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Anh hay về muộn, chắc quen cảnh này rồi nhỉ? Đứng nhìn mưa một mình.
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
…Đúng là thường xuyên.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Có cô đơn không?
Anh khẽ ngước sang, ánh mắt khó đoán.
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Không hẳn. Nhưng nếu có ai đó đứng cùng thì… sẽ khác.
Jeongeun thoáng sững lại, tim lỡ nhịp một nhịp. Cô quay đi, cắn môi cười:
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Ừm… ít ra hôm nay anh không phải đứng một mình nữa rồi.
Cả hai vẫn đứng dưới mái hiên, nhìn màn mưa rơi trước mắt.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Tôi ghét mưa, nhưng lại hay bị nó kéo vào mấy suy nghĩ linh tinh.
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Kiểu gì?
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Kiểu như… nếu không có ai chờ mình về, thì về muộn hay về sớm cũng đâu quan trọng.
Câu nói buông ra nhẹ bẫng, nhưng nghe xong lại khiến không khí chùng xuống. Sanghyeok im lặng, đôi mắt thoáng tối lại.
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Tôi cũng từng nghĩ vậy. Nhưng rồi một ngày, tôi phát hiện… chính mình cũng muốn có ai đó chờ.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
…Và giờ thì có chưa?
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Chưa. Nhưng tôi hy vọng sẽ có.
Tim Jeongeun như bị ai bóp nhẹ, bất giác cô quay đi, che giấu ánh nhìn đang rối bời của mình. Tiếng mưa như xóa mờ khoảng cách, nhưng đồng thời lại khiến từng lời của anh vang vọng rõ rệt hơn.
Một làn gió lùa qua, hơi nước phả lạnh buốt vào da. Jeongeun khẽ rùng mình, Sanghyeok liếc qua, bất ngờ cởi áo khoác ngoài đưa cho cô.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
Ơ… còn anh thì sao?
Lee Sang Hyeok
Lee Sang Hyeok
Tôi chịu lạnh tốt. Cô thì không.
Wang Jeongeun
Wang Jeongeun
…Anh lúc nào cũng nói ngắn gọn, nhưng khó để từ chối thật.
Cô khoác áo vào, mùi hương nhẹ quen thuộc của anh phảng phất quanh người, khiến trái tim càng loạn nhịp.
Cả hai tiếp tục đứng lặng nhìn mưa. Lần này, không ai nói gì thêm. Nhưng trong im lặng ấy, Jeongeun bỗng nhận ra — cảm giác cô đơn mà mình vẫn sợ, có lẽ từ từ đang vỡ ra, để nhường chỗ cho một điều gì đó khác…

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play