Chào mọi người, tôi là nhân vật chính. Tôi tên Lê Quốc Nam là con út trong nhà, tôi sinh ngày 13/11/2001.
Lê Trọng Khang
Tôi là ba của Quốc Nam. Tôi tên Lê Trọng Khang, sinh ngày 17/07/1967.
Nguyễn Ngọc Tú
Tôi là mẹ của Quốc Nam. Tôi tên Nguyễn Ngọc Tú, sinh ngày 07/12/1968.
Lê Quốc Bảo
Tôi là anh của Quốc Nam, là con cả trong nhà. Tôi tên Lê Quốc Bảo, sinh ngày 12/04/1995.
Lê Ngọc Diễm
Tôi là chị của Quốc Nam, con thứ 2 trong nhà. Tôi tên Lê Ngọc Diễm sinh ngày 31/08/1998.
Võ Mạnh Quỳnh
Tôi là chồng của Ngọc Diễm, anh rể Quốc Nam. Tôi tên Võ Mạnh Quỳnh sinh ngày 07/12/1998.
BẮT ĐẦU
Ánh đèn vàng vọt của phòng ăn rọi xuống, làm nổi bật sự im lặng đến nghẹt thở. Mâm cơm bày biện nhưng không ai động đũa. Mẹ TÚ gắp thức ăn cho Ba KHANG, nhưng ông chỉ cúi gằm mặt. Anh BẢO bực bội gõ điện thoại, Chị DIỄM ngồi bần thần. NAM lặng lẽ quan sát tất cả
Lê Quốc Nam
(hắng giọng) Ba… dạo này ba hay đi đâu về muộn thế? Ba có chuyện gì giấu tụi con phải không?
Nguyễn Ngọc Tú
(gắt lên, tay run rẩy) Ăn đi con. Chuyện người lớn, con đừng có hỏi.
Lê Trọng Khang
(giật mình, lúng túng) Ba… ba chỉ… ba chỉ đi gặp bạn bè thôi.
Lê Quốc Bảo
(ngẩng đầu, giọng mỉa mai) Ba gặp bạn hay là gặp mấy cha cờ bạc?
Nguyễn Ngọc Tú
(đập đũa xuống bàn) Thằng Bảo! Mày nói gì thế?
Lê Quốc Bảo
Mẹ, con nói đúng mà. Dạo này ba cứ lén lút như ăn trộm, còn mẹ thì cứ như người mất hồn. Nhà mình có chuyện gì phải không?
Lời Bảo vừa dứt, tiếng chuông cửa vang lên dồn dập, gấp gáp. Cả nhà giật mình. Mẹ Tú run rẩy ra mở cửa. Bốn gã đàn ông mặc đồ đen, xăm trổ đầy mình đứng ở cửa, vẻ mặt hung dữ.
Côn Đồ 1
(Giọng gằn) Ông Khang đâu? Nợ của tôi hôm nay ông phải trả!
Nguyễn Ngọc Tú
(Cố giữ bình tĩnh) Các anh tìm ai? Nhà tôi không có ai tên Khang.
Côn Đồ 2
(Đẩy cửa xông vào) Bà già này láo toét! Ông Khang, ông ra đây!
Lê Quốc Bảo
(Chạy ra, che chắn cho mẹ) Này, các anh làm gì vậy?
Côn Đồ 3
(Quăng xấp giấy tờ xuống bàn) Mày xem đi. Thằng ba mày, Khang, đã nợ tao gần 500 triệu. Lãi mẹ đẻ lãi con. Một tuần nữa không có tiền, thì cả nhà này không yên.
Cả nhà chết lặng. Mẹ Tú cầm xấp giấy lên, tay run rẩy. Ba Khang từ từ bước ra, cúi gằm mặt, vẻ mặt trắng bệch.
Nguyễn Ngọc Tú
(Ngẩng đầu lên, nhìn chồng bằng ánh mắt thất vọng tột cùng) Anh… anh đã làm gì vậy? Nửa tỉ? Anh điên rồi sao?
Lê Quốc Bảo
(Ném mạnh xấp giấy xuống) Ba! Ba coi cả nhà này là cái gì? Ba có biết số tiền đấy lớn thế nào không? Ba định phá nát tất cả à?
Lê Quốc Nam
(Nhìn ba, giọng đầy đau khổ) Ba nói đi. Ba đã làm gì?
Ba Khang chỉ biết im lặng. Nhóm người kia nhìn cả nhà cười khẩy rồi bỏ đi. Không khí trong nhà trở nên căng thẳng và ngột ngạt hơn bao giờ hết. Mẹ Tú bật khóc nức nở.
Võ Mạnh Quỳnh
(Lắc đầu) Theo tôi, bây giờ chỉ có cách bán nhà đi thôi. Trả nợ xong, dư dả chút đỉnh, chúng ta thuê nhà ở tạm.
Lê Quốc Bảo
(Tức giận) Mày nói gì? Nhà này là nhà của ba mẹ tao!
Lê Quốc Nam
(Lao ra, hét lớn) Không ai được bán nhà! Ngôi nhà này là tổ ấm của chúng ta. Ba, ba hứa với con… ba sẽ bỏ cờ bạc, đúng không?
Comments