[ĐN Blue Lock] Mai Táng 14 Tuổi
#1
Tác giả bé con
Lần đầu viết truyện, thông cảm cho bé nha
Haru nằm co quắp trên chiếc giường bệnh, cơ thể gầy gò run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài, hai bàn tay nhỏ bé run lẩy bẩy cào vào bức tường trắng tinh của bệnh viện đến bật máu
Haru Branchea
Đau… đau quá…
Căn phòng vắng lặng, không có ai ở bên.
Chỉ có tiếng nhịp tim phát ra từ chiếc máy đo sinh mệnh, những tiếng bíp dài ngắn không đều.
Mỗi nhịp như nhát dao cắt vào tai, nhắc nhở Haru rằng thời gian của em đã gần hết.
Haru Branchea
//nắm chặt ga giường, đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng bật ra tiếng cười gượng gạo đầy cay đắng// Mình mới…
Haru Branchea
Mình mới… mười bốn tuổi thôi mà… đã phải chết sao…?
Móng tay cào rách lớp sơn tường, để lại những vệt máu đỏ tươi trên nền trắng.
Lồng ngực em thắt lại từng hồi, cơn đau như có hàng nghìn lưỡi dao xoáy sâu.
Haru Branchea
//hít vào thật mạnh, nhưng không khí chẳng thể lấp đầy lồng ngực, cổ họng em rát bỏng// Ai đó… giúp mình…
Không ai đến. Người thân chẳng còn, bạn bè cũng xa.
Trong căn phòng trắng xóa, chỉ có một đứa trẻ đang vật lộn giữa sống và chết.
Cơ thể em co giật từng đợt, rồi yếu dần, đôi mắt mờ đi, bóng tối tràn ngập tầm nhìn.
Haru Branchea
//nở nụ cười nhạt nhẽo, giọt nước mắt lăn dài trên gò má xương xẩu// Nếu có một kiếp sau…
Haru Branchea
Mình muốn sống như một con người khoẻ mạnh.
Haru Branchea
Muốn chạy, muốn ca hát, muốn hạnh phúc…
Âm thanh máy đo nhịp tim kéo dài thành một tiếng “biiiiip” vô tận.
Hơi thở cuối cùng thoát ra như làn khói trắng.
Haru Branchea – một sinh mệnh mỏng manh – đã tắt lịm ở tuổi mười bốn.
Comments