Chương 2: Biết cách viết chưa?

Mấy ngày sau, bài kiểm tra chất lượng đầu năm đến gần, Tống Á Hiên lại vùi đầu vào ôn tập, thỉnh thoảng khi nghỉ trưa cậu cũng cố ý ghé qua căn tin một chút nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối kết thúc vang lên, Tống Á Hiên thu dọn cặp sách chuẩn bị về nhà.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Trời ạ, Mã Gia Kỳ nói có người đập vỡ đèn pha xe máy của Lưu Diệu Văn !
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Nếu muốn sửa thì cũng phải tốn hết mấy vạn tệ lận đó…cũng không biết là ai làm nữa.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Bãi giữ xe trường mình không có camera. (không khỏi cau mày)
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Nhất định là cái tên Tống Trì làm rồi chứ không ai khác. Đối đầu trực diện với Lưu Diệu Văn không lại nên giở trò sau lưng, thật cạn lời mà.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Thôi kệ đi, nhà Lưu Diệu Văn cũng đâu có thiếu tiền mà cần chúng ta phải suy nghĩ cho cậu ấy.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Ừ ( lơ đãng đáp )
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Hiên Hiên , mình đi trước nhé. Mã Gia Kỳ đang đợi mình ở dưới lầu. ( cầm cặp sách lên )
Mã Gia Kỳ là thanh mai trúc mã của Đinh Trình Hâm , hơn các cậu một tuổi, học lớp 12-8 cùng lớp với Lưu Diệu Văn .
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Ừm, cậu đi đường cẩn thận đó.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Cậu cũng vậy.
Khi lớp chỉ còn lại ba bốn người, Tống Á Hiên mới cẩn thận lấy chai hồng trà được giấu trong hộc bàn cả ngày ra.
Phòng học im lặng khiến cho cậu vô thức liếc nhìn xung quanh, khi chắc chắn không có ai chú ý cậu mới cất chai nước vào cặp, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
- - -
Về đến nhà, Tống Á Hiên nhìn thấy bà nội đang thu dọn bìa cứng và chai nhựa thì vội vàng đi tới
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Bà nội, lát nữa con sẽ dọn dẹp, bà nội vào nghỉ ngơi đi ạ.
bà nội Á Hiên
bà nội Á Hiên
Bà nội ở nhà cũng không có việc gì làm, chỉ muốn làm chút việc vặt để rèn luyện thân thể thôi.
bà nội Á Hiên
bà nội Á Hiên
Hiên Hiên , sao hôm nay về trễ vậy con?
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
( tùy ý để cặp sách trên sofa, dùng dây thừng cột một chồng bìa cứng rất cao rồi đem ra ban công, chai nhựa thì dùng chân dẫm bẹp xong ném vào sọt)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Con muốn mua một ít tài liệu nhưng phải đi mấy cửa hàng mới mua được.
bà nội Á Hiên
bà nội Á Hiên
Con mau ăn đi cho nóng. (đặt tô cháo lên bàn)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(bưng tô cháo lên uống mấy ngụm)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Bà nội, bà nội đừng quên uống thuốc. (lấy một ly nước ấm đưa cho bà)
bà nội Á Hiên
bà nội Á Hiên
Bà nội biết mà.
bà nội Á Hiên
bà nội Á Hiên
Con mới có bao nhiêu tuổi đâu mà nói nhiều như ông cụ non vậy. Sắp 11h30 rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi ngày mai còn đi học sớm.
Tống Á Hiên ngoan ngoãn đáp lại, sau khi tắm rửa xong, cô trở lại phòng ngủ, lấy chai hồng trà cất trong cặp ra, do dự một lúc mới cất vào ngăn bàn.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
( không nhịn được lại lôi ra uống thêm một ngụm.)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(lấy ra mớ đồ linh tinh mới mua như bóng đèn nhỏ, dây thép, bảng điện…bày đầy ở trên bàn.)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(uốn dây thép thành một cái khung rồi lại dán các bảng điện lại với nhau, phần khó là phải nối mạch điện cho 22 bóng đèn nhỏ, vừa làm cô vừa lật tới lật lui cuốn sách vật lý, làm được một nửa rồi mà vẫn không đâu vào đâu, cậu buồn rầu gãi đầu.)
Đồng hồ chỉ hai giờ rưỡi sáng, cuối cùng thì Tống Á Hiên cũng làm xong “đèn ô tô” theo hướng dẫn, cậu nhấn công tắc, “Tách”, cả phòng ngủ sáng như ban ngày.
Cũng không biết Lưu Diệu Văn có thích món quà này không, vì suy cho cùng thì cũng không đáng giá là bao.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(cố gắng đè xuống tâm tình thấp thỏm trong lòng mình, lấy ra tấm thiệp nhỏ mới mua, nghiêm túc viết)
Sinh nhật vui vẻ nhé, Lưu Diệu Văn.
Chúc anh ngày ngày bình an.
Nghe nói đèn xe của anh bị vỡ, hy vọng cái đèn này có thể dùng tạm được vài ngày.
Một hồi sau, cậu lại lấy ra một tấm thiệp mới, nắn nót viết lại 3 dòng kia.
Tống Á Hiên nằm ở trên giường, tưởng tượng đến cảnh món quà này được trao đến tay Lưu Diệu Văn mà trong lòng đều tràn ngập ngọt ngào.
- - -
Hôm sau, Tống Á Hiên ra khỏi nhà sớm hơn mọi khi nửa tiếng, cậu đến bãi đậu xe của trường, đến chỗ xe máy của Lưu Diệu Văn thì liền treo quà lên ghi đông xe rồi chạy đi vì sợ có người phát hiện.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(vừa quay người bước được vài bước thì từ phía sau đột nhiên có một giọng nói vang lên)
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Bạn học, cái này là của cậu sao?
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(theo bản năng quay đầu lại, khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Diệu Văn thì đầu óc cậu trống rỗng.)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Không phải…mình để…
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
(cười cười, cũng không biết là có tin lời cậu nói hay không.)
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Bạn học, bạn có biết gần đây có chỗ sửa đèn xe không?
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Trên đường Thương Mậu có mấy tiệm đó, cậu đến đó xem thử xem. ( trong lòng trầm xuống)
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Cám ơn. ( uể oải nói)
- - -
Mãi đến khi bóng dáng anh chạy xe môtô biến mất khỏi tầm mắt, Tống Á Hiên mới mới miễn cưỡng quay người đi vào.
Cả ngày hôm nay, ngoài bài giảng thì trong đầu Tống Á Hiên chỉ toàn suy nghĩ xem Lưu Diệu Văn sẽ làm gì với món quà của cậu.
Tiếng chuông tan học buổi tối vang lên
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Cuối tuần ra ngoài chơi với mình không? (khoác tay cậu đi xuống lầu)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Mình phải đi làm thêm. (lắc đầu)
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Thỉnh thoảng cậu cũng nên thư giãn một chút chứ.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Tối về nhà ôn bài cũng là một loại thư giãn mà.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Hiên Hiên quá đỉnh. (giơ ngón tay cái lên)
- - -
Đi ngang qua bãi giữ xe của trường, tầm mắt Tống Á Hiên vô thức tìm kiếm trong từng dãy xe đạp của đám học sinh ngoại trú, học sinh đang tan học cũng đang đẩy xe thành từng đám đông. Giữa biển người, Tống Á Hiên vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng của Lưu Diệu Văn và xe máy của anh không có ở nơi này.
Lòng Tống Á Hiên chợt thấy trống rỗng, cô cố gắng ép bản thân không nghĩ tới nữa.
Đi tới cổng trường, Đinh Trình Hâm nhìn về một hướng đột nhiên kích động
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Má ơi, không hổ là hoa khôi bên Chức Cao nha, Trang Kiều Nguyên cứ như yêu tinh quấn lấy Lưu Diệu Văn không tha.
- - -
Trang Kiều Nguyên
Trang Kiều Nguyên
Em trốn học để ra ngoài tìm anh đó, anh đưa người ta về nhà được không? (giọng nũng nịu)
Trang Kiều Nguyên thân hình nóng bỏng, ăn mặc hở hang, cả người dán sát vào Lưu Diệu Văn
Giữa các ngón tay đẹp đẽ của Lưu Diệu Văn là điếu thuốc còn đang cháy dở, cơ thể anh ngả về phía sau, yết hầu cuộn lên xuống vô cùng gợi cảm, môi anh nở nụ cười nhàn nhạt
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Không được.
Trang Kiều Nguyên
Trang Kiều Nguyên
Tại sao chứ?
Trang Kiều Nguyên
Trang Kiều Nguyên
Người ta muốn ngồi sau xe anh mà.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Ai cũng có thể tuỳ tiện ngồi vào xe tôi sao? (thản nhiên liếc nhìn cô ta, ý cười tan dần)
Thời Diên
Thời Diên
Người đẹp ơi, đừng nói là cô muốn ngồi sau xe cậu ta, tôi cũng muốn đây nè.
Thời Diên
Thời Diên
Chỉ trách anh Lưu chúng ta quý xe hơn bạn, quen nhau lâu như vậy mà tôi còn chưa có được cái vinh dự này nữa là!
Thời Diên
Thời Diên
Người đẹp vẫn không tin tôi à? Hôm qua đèn xe cậu ta không biết bị ai làm vỡ mà hôm nay đã sửa rồi kia kìa.
Thời Diên
Thời Diên
Đúng là yêu xe như yêu vợ vậy đó.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Sao, có ý kiến gì không? (nhướng mày, cười như không cười)
Thời Diên
Thời Diên
Nào dám, nào dám.
Trang Kiều Nguyên dậm chân giận dữ rời đi, khoé mắt cô nàng lúc này đã đỏ hoe.
Tống Á Hiên cố gắng đè nén cảm xúc đang lên xuống như tàu lượn siêu tốc của mình, cô thu hồi tầm mắt và im lặng bước về phía trước.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Mã Gia Kỳ!
Tống Á Hiên chưa kịp phản ứng thì đã bị Đinh Trình Hâm kéo đi.
Khoảng cách giữa Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn bị kéo gần lại, mỗi lần bước thêm một bước thì trái tim thiếu niên lại co rút thêm một chút. Lòng Tống Á Hiên hỗn loạn, cậu nghe rõ được nhịp tim của chính mình, giờ phút này cậu căng thẳng đến mức đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.
Mã Gia Kỳ vừa đẩy xe đạp vừa vẫy tay với Đinh Trình Hâm
Thời Diên
Thời Diên
Hai người đẹp này là ai đây, không giới thiệu một chút đi chứ? (nháy mắt)
Mặt Mã Gia Kỳ đen thui liếc Thời Diên một cái, cậu ta liền biết điều làm một động tác kéo khoá miệng.
Đinh Trình Hâm_16t
Đinh Trình Hâm_16t
Tụi em học dưới các anh một lớp, em là Đinh Trình Hâm lớp 11-3.
Thời Diên
Thời Diên
Ồ không cần Mã Gia Kỳ giới thiệu nữa đâu nhỉ. (tay đẩy đẩy Mã Gia Kỳ mấy cái)
đợi đến khi bị Mã Gia Kỳ đánh vào gáy một cái thì người này mới chịu nghiêm túc lại
Thời Diên
Thời Diên
Cứ gọi anh Thời Diên là được, anh học cùng lớp với Mã Gia Kỳ và Lưu Diệu Văn
Tống Á Hiên chợt cảm nhận được một ánh mắt nào đó đang rơi trên người mình, cậu ngẩng đầu thì bắt gặp Lưu Diệu Văn đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên.
Lưu Diệu Văn dập điếu thuốc đang cháy dở, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Tống Á Hiên một hồi lâu
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn.
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Em biết. (gật đầu, nhẹ nhàng nói)
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Em biết tôi sao? (nhếch khoé môi, nhướng mày đầy hứng thú)
Thời Diên
Thời Diên
Ai mà không biết cậu hả? Cả cái trường này nữ sinh,nam sinh nào cũng biết tới cậu đó được chưa? (nở nụ cười trêu chọc)
Thời Diên
Thời Diên
Nữ sinh quanh tôi ai ai cũng đều bàn tán về cậu ta hết!
Thời Diên
Thời Diên
Nói đến đây mới nhớ, hình như Lưu Diệu Văn lại đang được một người theo đuổi.
Thời Diên
Thời Diên
Biết đèn xe của anh Lưu bị hỏng nên người ta liền ghép các bóng đèn nhỏ để lắp thành một cái đèn thay thế.
Thời Diên
Thời Diên
Tiếc là trên tấm thiệp lại không để tên nên không biết là ai, giống nàng tiên ốc quá nhỉ.
Thời Diên
Thời Diên
Mà tôi kiểm tra rồi, bóng đèn đó có tổng cộng 22 bóng đèn nhỏ, chữ chúc bình an trên thiệp cũng có 22 nét.
Thời Diên
Thời Diên
Nàng tiên ốc này cũng đỉnh quá đi chứ, mẹ nó vừa giỏi văn vừa giỏi lý.
Thời Diên
Thời Diên
Chỉ tiếc là lão Lưu đây lại không có hứng thú, món quà thú vị như vậy lại ném sang tôi.
Thời Diên
Thời Diên
Anh Lưu không sợ em gái nhỏ biết được sẽ đau lòng à?
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Không nhận quà mà đã buồn vậy, nếu tôi mà muốn có bạn gái thì chắc phải buồn đến chết mất.
Thời Diên
Thời Diên
Mẹ kiếp, cậu vô tâm thật nha!
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
(cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn hai cái bóng của cậu và anh đang chồng lên nhau)
Tâm trạng của cậu chuyển biến từ hồi hộp khi bắt đầu nhắc đến món quà kia, trái tim thiếu niên khấp khởi mong chờ rồi lại chuyển sang mất mát, buồn bã.
Nhưng cũng trong thoáng chốc lòng cậu vui vẻ trở lại bởi vì như vậy có nghĩa là anh cũng chưa từng nhận quà của ai khác
- - -
Buổi tối, Tống Á Hiên tắm rửa xong trở về phòng ngủ, cậu mở radio lên, radio đang phát chương trình 《Radio Tình Ca》cậu thường hay nghe vào lúc 11h tối thứ Năm.
Chương trình vừa bắt đầu thì từ radio đã truyền đến giọng của người dẫn chương trình:
“Chào buổi tối, tôi là A Triết. Gần đây có rất nhiều thư được các thính giả gửi về cho chương trình, đều là những tâm tư tình cảm trong mùa hạ chí.
Hôm nay chút ta sẽ cùng đón chào thính giả may mắn Tiểu Bối đến từ Vân Thành nhé.”
“Xin chào anh A Triết, em là Tiểu Bối. Em đã trúng tiếng sét ái tình với một chàng trai, cậu ấy là bạn học cùng trường với em. Cậu ấy đẹp trai, học giỏi, tính cách vui vẻ, nói chung đối với em cậu ấy rất hoàn mỹ. Em thích thầm cậu ấy nên không ai biết cả nhưng yêu thầm thật sự rất đau khổ. Anh A Triết, anh nghĩ em nên làm gì đây?”
Tống Á Hiên chợt cảm thấy đồng cảm với cô bạn kia, cậu nằm dài trên bàn học, lòng đau nhói.
“Tiểu Bối thân mến, nếu em thực sự thích cậu ấy thì có thể chủ động thử xem. Biết đâu em sẽ đạt được bước tiến mới thì sao?
Bài hát 《Trốn lên mặt trăng》 dành tặng cho em và dành cho cả những người vẫn còn đang yêu thầm. Chúc cho các bạn sẽ gặp được những điều tốt đẹp nhất, được cùng người mình thích chạy trốn lên mặt trăng nhé.”
- - -
Khi bài nhạc kết thúc, Tống Á Hiên phát hiện ra trong vở bài tập của cậu đã viết đầy 3 chữ “Lưu Diệu Văn ”.
Sau khi ngẩn ngơ nửa giây, cậu ngồi thẳng dậy, xé trang giấy ra vo tròn rồi ném vào thùng rác. Tống Á Hiên hoảng hốt như thể bí mật cậu cất kỹ trong tim đã bị phát hiện.
Một lúc sau, Tống Á Hiên lại lấy cục giấy ra khỏi thùng rác, dùng một cuốn sách ép phẳng rồi cất vào ngăn kéo.
Cậu tập trung giải đề toán, lúc giải xong thì một tiếng rưỡi đã trôi qua, Tống Á Hiên mở điện thoại xem giờ thì phát hiện cán bộ môn tiếng Anh Mạnh Chân gửi tin nhắn QQ cho cậu
【Mạnh Chân: Hiên Hiên ơi, sáng mai đến lượt mình phải kiểm tra tác phong ở cổng trường nhưng mình có việc đột xuất mất, cậu giúp mình một hôm nhé.】
【Mạnh Chân: Giúp mình nhé, mình sẽ mang bữa sáng cho cậu. 】
Tống Á Hiên tắt điện thoại di động, đọc lại những từ tiếng Anh đã học hôm nay, trong đầu nghĩ đến lời của người dẫn chương trình A Triết lúc nãy.
Nếu bạn thực sự thích cậu ấy, bạn có thể chủ động thử xem?
Xung quanh Lưu Diệu Văn có vô số học sinh, cậu làm sao có cơ hội chứ?
Tống Á Hiên thở dài, cuối cùng đồng ý yêu cầu của Mạnh Chân
【Được rồi, không cần mang bữa sáng cho mình đâu.】
Vậy thì hãy thử và cho bản thân một cơ hội để được gặp anh ấy nhiều hơn xem sao.
- - -
Hôm sau, Tống Á Hiên đặc biệt sửa soạn hơn mọi ngày
Khi cậu đến cổng trường, lớp trưởng Trần Thượng đưa cậu nón sao đỏ và cuốn sổ trực, ngạc nhiên hỏi
Trần Thượng
Trần Thượng
Sao hôm nay cậu lại trực?
Trần Thượng
Trần Thượng
Không, ý mình là, không phải lượt cậu trực là tuần sau sao?
Tống Á Hiên nói ngắn gọn với Trần Thương về việc Mạnh Chân nhờ cậu trực giùm hôm nay rồi đội nón sao đỏ lên và đứng qua một bên.
Đến giờ, học sinh đến trường ngày một đông, ánh mắt cậu đảo qua đám đông, hồi hộp chờ đợi.
Mãi đến 7 giờ 25 cậu vẫn không thấy được người mình đang đợi, lúc Tống Á Hiên đóng bút định quay người trở lại lớp học, cậu mơ hồ nghe thấy có người gọi tên Lưu Diệu Văn .
Tống Á Hiên nhìn sang, liền thấy người mà cậu hồi hộp chờ suốt nửa tiếng đang chậm rãi bước tới.
Lưu Diệu Văn mặc áo phông trắng, quần đùi đen dài đến đầu gối, dáng người rắn chắc khỏe mạnh, tay trái lười biếng vén lại mái tóc tung bay trong gió, trên cổ anh là chiếc tai nghe thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh.
Nhà trường quy định không được sử dụng điện thoại di động, tai nghe và các thiết bị khác điện tử khác.
Lưu Diệu Văn không biết rằng mình đã vi phạm nội quy của trường, trên người anh phảng phất hơi thở của sự tự do.
Lông mi Tống Á Hiên run lên, cậu đột nhiên nghĩ ra một cách, cậu thuận tay ném rớt cây bút rồi cúi xuống nhặt, chủ yếu để giả vờ không thấy Lưu Diệu Văn đang đeo tai nghe
Không ngờ lúc cậu định nhặt bút lên thì Lưu Diệu Văn đã nhặt được rồi.
Đầu ngón tay của hai người chạm nhau ở giữa không trung, đốt ngón tay anh cứng rắn, mang theo hơi ấm.
Trần Thượng
Trần Thượng
Bạn học này.
Trần Thượng
Trần Thượng
Cậu đã vi phạm nội quy trường học.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Tôi vi phạm nội quy gì của trường vậy? (nghiêng đầu mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng)
Trần Thượng
Trần Thượng
Nội quy trường không cho phép học sinh đeo tai nghe.
Trần Thượng
Trần Thượng
Tống Á Hiên,viết tên của cậu ta vào sổ đi.
Trần Thượng nói xong thì mới phát hiện bạn cùng lớp của mình có gì đó sai sai nên bước qua gọi cô.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Tôi tên gì? (nhìn cậu hồi lâu, đột nhiên bật cười)
Tống Á Hiên_16t
Tống Á Hiên_16t
Lưu Diệu Văn.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Ừ, vậy thì viết vào đi.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Không biết viết sao? (Thấy cậu không nhúc nhích, lại tặc lưỡi)
Mặt Tống Á Hiên trở nên nóng bừng, cậu không ngờ anh lại chủ động để bị ghi tên.
Rõ ràng cậu đã cố ý thả anh đi rồi mà!
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
(nhướng mày, cầm lấy cây bút trong tay cậu , cúi người đến gần cậu để ghi tên.)
Khi đầu bút lướt qua cuốn sổ, ánh mắt Tống Á Hiên dần dần dịch chuyển xuống dưới.
Trên ngón áp út của Lưu Diệu Văn có một vết bớt hình trái tim màu hồng, vừa xinh đẹp lại vừa ngổ nghịch. Trên cánh tay anh có hai vết sẹo đã cũ, vừa nhìn đã khiến cậu thấy sợ.
Chữ viết của Lưu Diệu Văn dường như đã được luyện tập trước đó, nét chữ anh cứng cáp, chữ “ Văn ” còn có một nét móc ra ngoài rất tùy ý, nét chữ dường như cũng đi đôi với tính cách con người anh, kiêu ngạo và ngang ngược.
Lưu Diệu Văn_17t
Lưu Diệu Văn_17t
Biết cách viết chưa? (nghiêng đầu nhìn cô, một bên mày nhướng lên)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play