Đêm Thượng Hải sáng như ban ngày. Nhưng với Lục Dao, từng tin nhắn của Thư Dư chẳng khác nào một chiếc xích bạc, vòng quanh cổ, siết chặt từng hơi thở.
Thư Dư
📱"Cô đã nhận được vòng cổ chưa?"
Lục Dao
📱"…Nhận rồi."
Thư Dư
📱"Đeo đi. Tôi muốn nhìn thấy nó trên người cô."
Lục Dao
📱"Tôi không phải thú cưng."
Thư Dư
📱"Cưng à, cô còn hơn thế. Cô là hứa ước duy nhất của tôi."
Lục Dao
📱"…"
Thư Dư
📱"Ngày mai, gặp tôi bên bờ Hoàng Phố."
Lục Dao
📱"Tại sao lại ở đó?"
Thư Dư
📱"Bởi vì nơi đó đẹp nhất… và tôi muốn cùng cô hứa một điều."
Dòng sông Hoàng Phố chảy qua thành phố phồn hoa, phản chiếu ánh đèn lung linh. Nhưng trong mắt Lục Dao, nó không lấp lánh – mà chỉ là vết nứt báo hiệu một lời hứa xiềng xích sắp ập xuống.
tập 3 luôn nhé
tác giả cao m7
vô nè
Bờ Hoàng Phố sáng đèn rực rỡ, từng đôi tình nhân sóng bước bên nhau. Nhưng với Lục Dao, cảnh đẹp ấy lại như gông cùm. Bên cạnh cô, Thư Dư nắm chặt tay, từng bước kéo đi mà không cho cô lùi lại.
Lục Dao
"Chúng ta… đi đâu vậy?"
Thư Dư
"Cô còn hỏi sao? Cô là của tôi. Đêm nay, tôi muốn cô nhớ rõ điều đó."
Lục Dao
"Tôi không muốn… Thư Dư, xin cô, tha cho tôi…"
Thư Dư
❄️"Muộn rồi."
Cửa khách sạn đóng sập lại, tách biệt hoàn toàn thế giới náo nhiệt ngoài kia. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại nhịp tim hỗn loạn và hơi thở gấp gáp.
Thư Dư ép Lục Dao ngã xuống giường, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa sự dục vọng của một con thú.
Lục Dao
"Đau… tôi đau mà! Xin cô dừng lại…"
Thư Dư
"Càng đau, cô càng không dám quên tôi. Cô chỉ có thể khóc dưới thân tôi."
Bàn tay của Thư Dư siết chặt, không cho Lục Dao một đường lui. Tiếng vải vóc bị kéo mạnh vang lên khô khốc trong căn phòng tối.
Lục Dao
"Thư Dư… đừng… tôi không chịu nổi nữa…"
Thư Dư
"Chịu nổi hay không… cũng phải là của tôi."
Nước mắt lăn dài trên má Lục Dao, rơi xuống ga trải trắng tinh. Tiếng nức nở của cô trở thành minh chứng cho sự chiếm hữu bệnh hoạn mà Thư Dư cho là tình yêu.
Ngoài khung cửa sổ, đèn Hoàng Phố vẫn lấp lánh. Nhưng trong căn phòng khách sạn kia, một cô gái khóc vì đau, một kẻ khác mỉm cười trong thỏa mãn.
“Lời hứa bên bờ Hoàng Phố”… hóa ra chỉ là một khế ước của xiềng xích và tuyệt vọng.
Comments