Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, chiếu xuống ga giường còn vương dấu vết hỗn loạn. Lục Dao khẽ động đậy, toàn thân đau rát như vừa bị xé nát.
Lục Dao
"Đau… mình phải rời khỏi đây…"
(Cô cố gắng lê từng bước xuống giường, tay run run nhặt lại quần áo rơi vãi trên sàn.)
Cửa phòng bật mở, Thư Dư xuất hiện với áo sơ mi trắng chưa cài hết cúc, dáng vẻ lười nhác nhưng ánh mắt sắc bén.
Thư Dư
"Cô định đi đâu?"
Lục Dao
"Tôi… tôi muốn về nhà…"
Thư Dư
(bước tới, nắm mạnh cằm Lục Dao): "Nhà? Nhà của cô ở đâu? Đừng quên, từ khi chạm vào tôi… cô chỉ có một chỗ duy nhất để trở về."
Lục Dao
"Cô điên rồi! Tôi không phải món đồ chơi của cô!"
Thư Dư
(cười nhạt): "Không phải món đồ chơi… mà là vật nuôi. Một vật nuôi ngoan ngoãn sẽ không bao giờ bỏ chạy."
Thư Dư không cho Lục Dao cơ hội phản kháng. Cô kéo mạnh cổ tay mảnh mai kia, nhấn chìa khóa xe và lôi thẳng xuống bãi đỗ.
Lục Dao
(giãy giụa, nước mắt rơi): "Buông tôi ra! Tôi không đi! Tôi ghét cô!"
Thư Dư
(ghì chặt, lạnh lùng): "Càng ghét… càng không thể rời xa."
Cổng sắt cao mở ra, chiếc xe lao vào khoảng sân rộng tĩnh mịch. Biệt thự của Thư Dư nguy nga, lạnh lẽo như lồng sắt.
Lục Dao bị kéo vào trong, cánh cửa lớn đóng sầm lại phía sau lưng. Thế giới ngoài kia… hoàn toàn bị cắt đứt.
Thư Dư
(thì thầm sát tai):
"Quen đi, từ nay cô sẽ sống ở đây. Dù là khóc hay cười… cũng chỉ được làm bên cạnh tôi."
Lục Dao
(nghẹn ngào, sụp đổ): "Xin cô… đừng đối xử với tôi như thế…"
Thư Dư
(siết chặt eo, ánh mắt cuồng loạn): "Không. Tôi sẽ còn đối xử với cô tàn nhẫn hơn, để cô mãi mãi không thể bỏ tôi mà đi."
Trong căn biệt thự sang trọng, tiếng khóc nghẹn của Lục Dao vang lên giữa bức tường lạnh giá.
Một lời hứa nào đó bên bờ Hoàng Phố… nay đã trở thành xiềng xích giam cầm không lối thoát.
Comments