TG1 - C4:
...___...
...___...
🌸 Chương 4: Thiếu niên Tây Vực.
Cho đến một ngày nọ, Huyền Trạch Uyên nhận được một tấm thiếp mời đi dự tiệc từ Cao Kỳ.
Cao Kỳ này là con trai của tiết độ sứ ở Giang Châu, gã là hạng công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng nhất nhì cái đất Giang Châu này. Vân Tiêu cực kỳ ghét gã, bởi vì gã luôn nhăm nhe muốn thịt hắn.
Không thể không nói, Vân Tiêu thừa hưởng hết tất cả ưu điểm ngoại hình của cha mẹ, từ nhỏ đã lộ rõ bản chất là một đứa nhỏ xinh đẹp. Càng lớn, hắn càng đẹp. Hiện tại, hắn được mệnh danh là Giang Châu đệ nhất mỹ công tử.
Hôm nay, Cao Kỳ lại như bao lần rảnh rỗi khác mà mở tiệc để đàn đúm ăn chơi và mời Vân Tiêu đến. Nếu như là trước kia thì Vân Tiêu sẽ tìm cách chối bay chối biến, bất đắc dĩ lắm mới chịu đến. Nhưng lần này Huyền Trạch Uyên đã đồng ý mà không chút do dự. Bởi vì hắn muốn nắm rõ hơn về kẻ này. Trước kia Vân Tiêu luôn tìm cách trốn tránh, nhưng Huyền Trạch Uyên thì không. Hắn hiểu rõ được một đạo lý rằng, càng trốn tránh thì càng không thể giải quyết được vấn đề.
Cao Kỳ là một kẻ phô trương và lãng phí, vậy nên, gã mở tiệc là luôn xa hoa đến tột cùng. Rượu qua ba tuần, cuối cùng tiết mục mấu chốt cũng đã được đưa lên.
Cao Kỳ vỗ tay mấy cái, liền có một nhóm người hầu đẩy mấy cái lồng phủ vải đỏ vào.
" Nào nào nào, hôm nay bản công tử tìm được một vài món đồ chơi rất xinh đẹp. Tuy rằng không so sánh được với Thường Dao đệ đệ đây, nhưng cũng tính là hạc trong bầy gà. " - Cao Kỳ nói, ánh mắt nhìn về phía Huyền Trạch Uyên, điệu cười trông rất gợi đòn.
Chiêu Hỉ - tiểu hộ vệ của Vân Tiêu nghiến răng, nhỏ giọng nói, " Thiếu gia, họ Cao này đúng là đáng hận mà. Hắn vậy mà dám so sánh ngài với đám nam sủng dơ bẩn đó! Hắn có để Vân gia chúng ta vào trong mắt không vậy? "
" Chiêu Hỉ, bình tĩnh, hắn muốn nói thì cứ để cho hắn nói đi. Những lời này chung quy cũng chỉ là phường chợ búa, bị người khác nói vài câu cũng không mất miếng thịt nào đâu. " - Huyền Trạch Uyên thản nhiên nói.
" Nhưng mà.... "
" Được rồi. Im miệng. Đừng để người khác nghe thấy! "
" Òh~ "
Những tấm lụa đỏ trùm trên những chiếc lồng vàng lần lượt được kéo xuống, lộ ra những chú chim hoàng yến xinh đẹp ở bên trong.
Đám công tử ca kia liền nhao nhao lên, ánh mắt đầy d@m dật mà nhìn về phía những thiếu niên xinh đẹp trong lồng. Sau đó, bọn chúng lại chia chác những thiếu niên tội nghiệp ấy như những món hàng.
Huyền Trạch Uyên khẽ siết chặt nắm tay, cố giữ mình bình tĩnh. Bây giờ, hắn không thể cứu bọn họ. Nếu như muốn cứu bọn họ thì phải chấp nhận đổi chác, giao dịch với Cao Kỳ. Còn về việc phải giao dịch cái gì thì rất khó nói.
Sau khi chia chác các thiếu niên kia xong, một chiếc lồng phủ vải đỏ nữa lại được đẩy lên.
Lần này, người xuất hiện trên sân khấu là hoàn toàn khác biệt với sáu người còn lại.
Đó là một thiếu niên đến từ Tây vực, mái tóc màu nâu đỏ xoăn xoăn và đôi mắt màu lưu ly vô cùng đặc biệt, càng đặc biệt hơn nữa chính là khí chất ở trên người y. Đó là khí chất của một con mãnh thú hoang dã đầy tính công kích, thậm chí là còn có một chút gì đó rất âm u và chết chóc, gương mặt kia xinh đẹp đến yêu nghiệt, nhưng chính vì khí chất đặc biệt kia mà trông y hệt như là một đóa hoa nở rộ giữa một bãi tha ma, dùng sắc đẹp mê hồn nhất để dụ người ta đi và vào quỷ đạo.
Hai tay và hai chân của thiếu niên đã bị xích sắt giữ chặt lại, bộ y phục mỏng manh kia đã làm cho người ta nhìn thấy được những vết đòn roi khủng khiếp trên làn da hơi rám nắng của thiếu niên. Hiện trường bất giác rơi vào trầm lặng.
Huyền Trạch Uyên cũng thoáng giật mình. Thiếu niên kia...... Sao mà có cảm giác quen thuộc thế nhỉ?
Cuối cùng, vẫn là Cao Kỳ lên tiếng trước, gã chỉ vào thiếu niên Tây vực kia, quay sang Huyền Trạch Uyên nói, " Thường Dao đệ đệ, ngươi cảm thấy con chim nhỏ này thế nào? Có thể so sánh được với nửa phần tư sắc của ngươi không? "
Huyền Trạch Uyên mỉm cười, " Thiếu niên này quả nhiên là đặc biệt. Thường Dao lớn như vậy rồi mà đây mới lần đầu tiên nhìn thấy một người như vậy. "
" Thích không? Thích thì ta liền tặng cho ngươi đó! "
Huyền Trạch Uyên vẫn mỉm cười, đứng dậy và bước đến cạnh lồng, đưa tay quệt lên môi thiếu niên một cái. Thiếu niên kia liền hung hăng cắn tay hắn một cái, máu tươi liền lập tức chảy ra. Huyền Trạch Uyên nhăn mặt, " Hung dữ quá! Không hứng thú! "
" Chê à? Vậy ta đổi cho ngươi một đứa ngoan hơn! Nào, Tử Chi! Qua đây! " - Cao Kỳ vẫy một thiếu niên khác đến. Thiếu niên này trông có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Huyền Trạch Uyên mỉm cười, lùi về phía sau một bước, âm thầm ra hiệu cho Chiêu Hỉ.
Chiêu Hỉ hiểu ý Huyền Trạch Uyên, liền bước đến, giả vờ cao giọng nói, " Thiếu gia! Không hay rồi! Cửa hàng bên kia xảy ra chuyện rồi! Ngài mau đến xem xem đi! "
Huyền Trạch Uyên liền chớp lấy thời cơ, giả vờ áy náy nói, " Cao công tử, thật sự là quá ngại quá rồi. Đã nói là đến góp vui, nhưng lại không thể góp vui trọn vẹn. Thường Dao lấy làm hổ thẹn, lần sau nếu có cơ hội, nhất định sẽ lại đến góp vui với Cao công tử. "
" Thường Dao à, ngươi có phải là cố ý muốn chạy không đấy! "
" Sao mà có thể chứ! Trước kia, Thường Dao không dám nhận lời mời hẹn của Cao công tử là bởi vì cảm thấy bản thân thấp kém, không xứng được ngồi chung mâm với quý nhân. Nhưng sự nhiệt tình hết lần này đến lần khác của Cao công tử khiến Thường Dao không dám tiếp tục chối từ, hôm nay mới đến đây dự tiệc. Hôm nay, Cao công tử đã cho Thường Dao rất nhiều sự chăm sóc, Thường Dao thật sự thụ sủng nhược kinh. Vậy nên, cũng không thể nào thứ tốt gì cũng đều cho Thường Dao hết cả được chứ. Những vị công tử ở đây vẫn đang còn đợi Cao công tử ban thưởng đó, mọi người nói xem có đúng không? "
Đám nhị thế tổ bên dưới bắt đầu ngao nhao lên mà không hề biết rằng Huyền Trạch Uyên đang cố ý dắt mũi bọn họ.
" Đúng đó Cao công tử, bọn ta biết là ngài lâu nay hay ưu ái tên tiểu tử Vân Thường Dao đó, nhưng cũng không thể có thứ gì tốt cũng đều cho hắn hết được chứ. "
" Đúng đó đúng đó. "
Đám nhị thế tổ mỗi người bồi một câu, làm cho Cao Kỳ bị quay mòng mòng. Huyền Trạch Uyên cũng nhân lúc bọn họ cãi cọ mà chuồn êm. Hắn phải đi ngay trước khi chuyện lớn xảy ra.
❀❀❀
Buổi tối.......
_____
Vịt: Nào, đoán xem tối nay A Uyên chuẩn bị làm gì~ 😂
Updated 66 Episodes
Comments