Phía Sau Bức Tường Nơi Em Đứng Đợi
chap 2 . Kẻ bước qua bóng tối.
Mưa đổ xuống dày đặc như những sợi dây xám xịt treo lơ lửng giữa bầu trời
Người ta chạy vội, che chắn mình dưới những chiếc ô mỏng manh. Còn em vẫn ngồi đó, bất động, như một tượng đá lạnh lẽo giữa mùa mưa gió.
Tiếng chuông cửa vang lên .
Một bóng người bước vào, kéo theo hơi lạnh buốt của mưa đông.
Tiếng giày dẫm lên nền gạch ướt nghe nặng nề, như tiếng bước chân vọng về từ nơi xa xôi nào đó.
Park Chaeyoung
* ngước mắt*
Và trong khoảnh khắc ấy, trái tim tưởng như đã chết của em… khẽ run.
Người đó mặc một chiếc áo khoác đen dài, vạt áo vương đầy nước mưa, mái tóc rối ướt sũng bết vào gò má.
Gương mặt bị che một nửa dưới lớp khẩu trang, nhưng đôi mắt… đôi mắt ấy, như một vực sâu đen thẳm, có thể nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Em siết chặt tách cà phê trong tay, như một phản xạ để giữ mình không run.
Người đó bước đến quầy, giọng trầm thấp vang lên, lạnh đến mức khiến từng tế bào trong người em đông cứng
Lalisa Manoban
Một cốc Americano. Nóng.
Chỉ một câu nói, nhưng gió ngoài kia bỗng như ngừng thổi.
Quán cà phê nhỏ bé trở nên im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ trên tường nhích từng nhịp.
Park Chaeyoung
( chân....chân mình)
Park Chaeyoung
( tại sao lại không tự chủ chứ?)
Em cứ mất phương hướng mà đi về phía đó.
Lalisa Manoban
* đặt tách cà phê xuống*
Lalisa Manoban
* tháo khẩu trang*
Gương mặt lộ ra, trắng nhợt, đường nét sắc lạnh đến mức khiến không gian xung quanh như bị kéo căng.
Nhưng điều làm em chết lặng… chính là đôi môi ấy.
Một đôi môi em từng hôn, từng gọi tên trong những cơn mơ hoang tàn.
Ngón tay em run bắn. Trái tim em, thứ đã hóa đá suốt nhiều tháng qua, giờ đây đập mạnh như muốn phá tung lồng ngực.
Người mà em từng nhắn: “chị còn ở đó không?”
Người đã biến mất như chưa từng tồn tại.
Người mà em từng yêu đến mức đánh đổi cả linh hồn.
Giờ đây, cô ta ngồi đó, chỉ cách một khoảng bàn nhỏ, với đôi mắt nhìn ra ngoài mưa như chưa từng quen biết.
Park Chaeyoung
( bây giờ nên chạy trốn... hay tiến đến hỏi một câu duy nhất.. Vì sao lại bỏ tôi lại? )
Nhưng chưa đợi em tiến lại..
Lalisa Manoban
* liếc sang*
Lạnh, sâu, và tuyệt đối xa lạ.
Không còn một chút gì là của ngày xưa.
Comments