Phía Sau Bức Tường Nơi Em Đứng Đợi
chap 1. Mùa đông không tiếng động
Sẻ .( tác giả )
Sẻ đã quay trở lại rồi nè !
Sẻ .( tác giả )
Sẻ nhớ các bạn độc giả lắm ó 👉👈
Sẻ .( tác giả )
Mong rằng fic lần này sẽ được các bạn ủng hộ.
Sẻ .( tác giả )
vào truyện thôi ạ ><
Thành phố chìm trong một màu xám nhạt, như thể bầu trời đã bị ai đó lấy đi tất cả sắc màu còn sót lại
Tuyết chưa rơi, nhưng gió thì lạnh đến mức làm nứt rạn những tấm kính cửa sổ cũ. Những con đường dài hun hút, vắng người, chỉ còn những vệt đèn xe lướt qua nhanh như một nhịp thở ngắn ngủi.
Em đứng đó, bên cửa sổ một quán cà phê nhỏ nép mình giữa hai tòa nhà cũ kỹ.
Park Chaeyoung
Haa.....* thở ra khói*
Park Chaeyoung
( lạnh quá...)
Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt, làm nổi bật quầng thâm dưới đôi mắt như vết tích của những đêm không ngủ.
Bàn tay em run run, không phải vì lạnh, mà vì thiếu một điều gì đó… một điều đã rời đi từ rất lâu.
Park Chaeyoung
* bước vào quán*
Park Chaeyoung
* ngồi xuống* đông năm nay quả thật rất lạnh
Park Chaeyoung
lạnh hơn... năm ngoái.
Trên bàn, một tách cà phê đen đặc, chẳng có lấy một chút đường.
Em không còn nhớ lần cuối cùng mình uống một thứ gì đó ngọt là khi nào.
Có lẽ là vào mùa hè năm mười bảy tuổi, khi ai đó từng mỉm cười và đặt vào tay cậu một que kem tan chảy dưới nắng.
Giờ đây, mùa đông đã giết chết tất cả những ký ức ấm áp ấy, chỉ còn lại vị đắng đặc quánh trong cổ họng
Park Chaeyoung
Thật sự là mình đã mất vị giác rồi sao?...
Park Chaeyoung
chẳng cảm nhận được gì rồi...
Ngoài kia, gió rít qua những khe hở, mang theo mùi sắt gỉ và hơi nước.
Park Chaeyoung
* nhắm mắt*
Park Chaeyoung
* cảm nhận tiếng gió và mưa*
Thành phố này chưa bao giờ yên tĩnh đến thế… và cũng chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy cô độc đến thế.
Park Chaeyoung
Cảm giác như thế giới này đang biến mất vậy...
Park Chaeyoung
chỉ cần mình không để ý là tất cả sẽ sụp đổ không còn gì để nếu lại cả ...( thật đáng sợ)
Park Chaeyoung
* mở điện thoại*
Màn hình sáng lên, để lộ một danh bạ trống rỗng, chỉ có một cái tên nằm ở đầu tiên. " Bí danh"
Không phải tên thật, chỉ là một ký hiệu do em đặt, bởi cái tên thật kia đã không còn đủ sức để thốt ra nữa.
Park Chaeyoung
* khựng lại*
Cuộc gọi cuối cùng là một tháng trước, khi cậu vẫn còn đủ dũng khí để nhắn một tin duy nhất.
Tin nhắn vẫn được đánh dấu đã xem.
Park Chaeyoung
* bật cười*
Em cười, một nụ cười khô khốc đến mức chính em cũng thấy sợ
Bên ngoài, bầu trời lại tối hơn một chút, và những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, lạnh đến mức xuyên qua áo khoác mà vẫn khiến da thịt tê buốt.
Mùa đông này… có lẽ sẽ dài lắm đây.
Comments
Phởu
Chap 2 ạ
2025-08-26
1