[Phaochimoon] [Pháo×Phương Mỹ Chi×Lamoon] Café Mèo
Chương 1
It's me
Hi mọi người, đây là bộ truyện đầu tay của mình về EXSH.
It's me
Nên là nếu có gì sai sót mong mọi người bỏ qua ạ.
It's me
Truyện không có teencode nên mọi người không phải lo nhe.
/.../: hành động
*...*: suy nghĩ
📞: gọi điện
💬: nhắn tin
Tiếng chuông gió leng keng trước cửa khẽ reo mỗi khi có người đẩy cửa bước vào. Quán café nhỏ nằm nép mình trong một con hẻm yên tĩnh, bên ngoài mưa rả rích rơi lên những tấm mái hiên cũ. Quán không sang chảnh, không quá cầu kỳ, nhưng luôn đông khách bởi bầu không khí ấm áp cùng bầy mèo mập ú lúc nào cũng nằm lười biếng trên ghế sofa hoặc leo trèo khắp kệ sách.
Người ta đến đây không chỉ để uống cà phê, mà còn để tìm chút bình yên. Và bình yên ấy dường như đến từ chính cô quản lý nhỏ nhắn – Phương Mỹ Chi.
Chi có làn da trắng trẻo, khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Ai gặp lần đầu cũng dễ lầm tưởng cô là sinh viên mới ra trường, chứ không phải người đang một mình xoay sở cả quán café. Tính tình cô hơi… ngốc nghếch, lại hay nói những câu chọc cười nhưng chẳng mấy ai cười – trừ đám khách quen thương cô đến mức bật cười vì… nhạt. Thế nhưng, chính cái sự vụng về đáng yêu ấy lại trở thành thương hiệu của quán.
Phương Mỹ Chi, cô quản lý trẻ của quán, đang loay hoay bê khay nước từ quầy ra bàn.
Phương Mỹ Chi
/tay trượt, chiếc ly va nhẹ xuống khay, nước sóng sánh tràn ra mép/
Phương Mỹ Chi
Ôi trời, suýt nữa thì...
Phương Mỹ Chi
* Ngày nào cũng vậy, chắc kỷ lục hậu đậu của mình không ai phá nổi mất*
Một giọng nói trong trẻo nhưng trầm tĩnh vang lên từ góc quán.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Lần thứ ba trong ngày hôm nay rồi đấy.
Phương Mỹ Chi
/giật mình quay lại, nở nụ cười gượng/
Phương Mỹ Chi
Em... em cố gắng lắm rồi mà chị Hằng.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/gập cuốn sách lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt nghiêm khắc nhưng khóe môi như đang giấu một nụ cười/
Hằng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch ấy mà bất giác dịu đi. Thú thật, chính sự vô tư của Chi khiến Hằng thấy dễ chịu hơn sau những ngày họp hành căng thẳng. Ở thương trường, Hằng là CEO lạnh lùng, quyết đoán, nhưng tại quán nhỏ này, cô chỉ là một người khách muốn uống trà và… ngắm nhìn một ai đó.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Nếu em mà điều hành công ty, chắc phá sản ngay ngày đầu mất.
Phương Mỹ Chi
/xị mặt xuống/ May mà em chỉ quản lý quán café mèo nhỏ này thôi…
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/khẽ bật cười/
Cánh cửa quán lại bật mở, kéo theo hơi lạnh của cơn mưa. Một cô gái đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang che nửa mặt, dáng cao gầy bước vào. Mưa ngoài trời khiến áo khoác của cô ướt lấm tấm. Vừa bước vào, ánh mắt cô đã chạm ngay tới Chi – đang vụng về lau tay vào tạp dề chấm bi.
Phương Mỹ Chi
Chào mừng quý kh..
Nguyễn Diệu Huyền
/kéo khẩu trang xuống, đôi mắt sáng hiện rõ, môi cong lên nụ cười nửa miệng/
Phương Mỹ Chi
Ơ chị... chị là...
Nguyễn Diệu Huyền
/nhướng mày/ Nhận ra tôi sao? Tôi cần chỗ trốn mấy tên nhà báo kia, cho ngồi tạm đây chứ?
Phương Mỹ Chi
*Ôi trời ơi! Idol nổi tiếng nhất mà mình đang hâm mộ, lại tới thẳng quán nhỏ bé này của mình!!!*
Phương Mỹ Chi
Dạ, tất nhiên ạ. Mời chị ngồi.
Ánh mắt Hằng và Huyền chạm nhau, tưởng chừng đã sắp đặt trước, họ vờ như không biết đối phương là ai mà chỉ quan tâm vào việc mình đang làm.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/khép sách, ánh mắt hơi cau lại/
Nguyễn Lê Diễm Hằng
Idol nổi tiếng mà vào đây, lỡ bị fan phát hiện thì phiền lắm.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/nhấp một ngụm trà/
Nguyễn Diệu Huyền
/ngả người ra ghế, khoanh tay, giọng khinh khỉnh/ Vậy chị định đuổi tôi?
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/đặt ly xuống, mắt nhìn thẳng vào Huyền/ Tôi chỉ nhắc nhở. Vì muốn tốt cho Chi thôi.
Không khí trong quán thoáng chốc căng như dây đàn. Hai ánh mắt – một lạnh nhạt, một thách thức – chạm nhau.
Phương Mỹ Chi
Ơ ơ ơ... Hai chị đừng căng thẳng mà...
Phương Mỹ Chi
/vội bế con mèo trắng nhỏ lại, dúi vào tay Huyền/
Phương Mỹ Chi
Bé Bông muốn chơi với chị đó!
Con mèo kêu "meo" một tiếng, vươn móng nhỏ cào nhẹ vào áo Huyền.
Nguyễn Diệu Huyền
/bật cười, nét sắc sảo trên mặt cũng dịu đi/
Nguyễn Diệu Huyền
Đúng là quản lý ngốc nghếch. Nhưng... dễ thương thật.
Nguyễn Lê Diễm Hằng
/khẽ nghiêng đầu, giọng trầm xuống/ Em lúc nào cũng ngốc. Nhưng có lẽ… cũng nhờ thế mà làm người khác thấy bình yên.
Phương Mỹ Chi
Ơ… em có làm gì đâu mà… /gãi đầu/
Ngoài trời mưa vẫn rơi. Trong quán nhỏ, ánh đèn vàng hắt xuống bàn gỗ, mùi cà phê thơm thoang thoảng, vài bé mèo uốn éo quanh chân khách, ba con người xa lạ bỗng ngồi lại cùng nhau. Không ai biết rằng từ khoảnh khắc ấy, một câu chuyện hoàn toàn mới đã bắt đầu.
It's me
Đoán xem couple phụ là ai đi?
Comments
gai jet
hay quá tr
2025-08-30
0
gai jet
tg chuyên văn hả
2025-08-30
0