TÂM LÝ TỘI PHẠM] Năm 18 Tuổi Tôi Đã Bị Sát Hại
CHAP 2
Đội trưởng Phương vỗ vai bố tối , ánh mắt rơi vào chân phải của tôi đột nhiên nhíu mày .
Đội trưởng Phương
Lão Lâm , đây không phải giống với phương thức của kẻ sát nhân năm đó sao .*thắc mắc *
Tay đang tháo găng tay của bố khẽ run lên , mấy năm trước vì bố tìm ra chứng cứ mà kẻ sát nhân bị dồn vào đường cùng vì vậy hắn đã động tay trên chuyến bay của anh trai, khiến anh ấy chết trong vụ tai nạn.
Bố luôn coi chuyện đó là điều cấm kỵ
Đội trưởng Phương
Nếu hung thủ thật sự liên quan tới hắn .
Đội trưởng Phương
Lão Lâm mau bảo vợ ông dặn người nhà gần đây đừng ra ngoài. *dặn dò*
Đội trưởng Phương
Nếu kẻ sát nhân chưa thay đổi thói quen gây án thì người có khả năng bị nhắm đến nhất là Yên Yên.
Nghe đến tên tôi bố theo phản xạ cau mày .
Bố [ pháp y Lâm ]
Chẳng lẽ nó không đáng chết sao .* quát lớn *
Câu trả lời nhẹ nhàng của bố khiến cả phòng pháp y rơi vào im lặng .
Câu nói đó còn đau đớn hơn lưỡi dao cắt thịt mà hung thủ rạch lên da tôi gấp vạn lần.
Tôi cứ nghĩ tám năm lạnh nhạt ,chỉ trích , sỉ nhục tôi có thể làm vơi đi chút ít hận thù của bố đối với tôi nhưng không ông ấy vẫn luôn muốn tôi chết .
Đội trưởng Phương
Lão Lâm * nhấn giọng *
Đội trưởng Phương
Nếu lời này truyền đến tai con bé nó sẽ nghĩ thế nào.*hỏi ông *
Bố [ pháp y Lâm ]
Nó nghĩ thế nào cũng không liên quan đến tôi .
Bố [ pháp y Lâm ]
Nếu không phải nó cứ đòi tiểu kinh về mừng sinh nhật cho nó thì con trai tôi đã trốn thoát được rồi , làm sao có thể bị kẻ sát nhân tìm thấy.*oán hận *
Bố tôi thở hổn hển hốc mắt đỏ ngầu như con thú bị dồn vào đường cùng phát ra tiếng rên rỉ tuyệt vọng .
Bố [ pháp y Lâm ]
Con trai tôi chết khi mới 18 tuổi không còn mảnh xương .
Bố [ pháp y Lâm ]
Tôi và mẹ nó tìm kiếm trên núi khi rơi máy bay suốt 8 năm trời , mấy năm mà không tìm thấy một thứ gì thuộc về con trai .* giọng bất lực *
Những lời như thế này trong những năm qua đã được khắc sâu vào máu thịt tôi qua miệng bố mẹ .
Họ nhắc đi nhắc lại rằng tôi là kẻ giết chết anh trai , những giấc mơ giữa đêm khuya của tôi là cảnh bố nắm cổ tôi lại tang lễ của anh liên tục hỏi tại sao không phải là mày chết .
Tôi cũng từng nghĩ tại sao người chết không phải là tôi nếu vậy tôi vẫn là một cô bé được cả nhà yêu thương chứ không phải kẻ gây họa bị cả nhà ghét bỏ.
Đội trưởng Phương
Tiểu kinh đã không còn nữa chẳng lẽ ông nhất định phải nhìn Yên Yên gặp chuyện ông mới hối hận sao .*thở dài *
Tôi nhìn về phía Bố cũng mong đợi câu trả lời .
Bố [ pháp y Lâm ]
Nó gặp chuyện mới tốt * trả lời bình thản *
Ánh sáng trong mắt tôi quay hoàn toàn tắt lịm , giờ đây tôi đã chết rồi liệu bố biết điều này thì có vui không.
Lúc này có một viên cảnh sát mang đến một chiếc móc điện thoại nhốm máu , hình con cừu nhỏ màu trắng mềm mại bằng đầu ngón tay .
Bố tôi chỉ biết qua một cái rồi ra hiệu cho trợ lý .
Bố [ pháp y Lâm ]
Một cái móc treo bình thường đưa đến khoa kiểm tra xem vết máu trên đó có thuộc về nạn nhân không.
Tôi sững sờ nhìn bố , hóa ra ông ấy đã sớm quên rằng đây chính là chiếc móc khóa điện thoại phòng thân mà bản thân từng tặng cho tôi .
Khi đó về công việc của bố , ông ấy đã đắc tội không ít người có lần tôi và mẹ bị hai tên tội phạm đi xe máy bắt cóc trên đường.
Mẹ tôi giữ chặt cánh tay của tên tội phạm , bị kéo lê trên đường hàng chục mét . Bố tôi vì cứu tôi mà bị tên tội phạm đâm vào ngực.
Đội cảnh sát đã sắp xếp người và bảo vệ chúng tôi .
Sau khi bố xuất viện ông đã tặng tôi chiếc móc khóa này , bên trong nó giấu một cây cây dùi cui điện cao áp mini .
Lúc đó bố tôi kiên nhẫn dạy tôi cách sử dụng.
Bố [ pháp y Lâm ]
Sau này dù bố không ở bên cạnh con cũng có thể tự bảo vệ bản thân. *vuốt tóc con gái *
Comments