TÂM LÝ TỘI PHẠM] Năm 18 Tuổi Tôi Đã Bị Sát Hại
CHAP 3
Bây giờ người từng tặng tôi món quà đó đã quên mất và thẳng thắn nói rằng đó chỉ là một món đồ bình thường .
Bố ơi , bố đã bỏ lỡ cơ hội để xác minh danh tính của con rồi .
Sau khi sắp xếp xong công việc bố tôi tranh thủ xem điện thoại và phát hiện tin nhắn cầu cứu của tôi.
Ông vốn rất cẩn thận kỹ lưỡng nên lập tức gọi điện cho vợ mình , rồi cứ nghĩ cuối cùng họ cũng phát hiện ra tôi gặp chuyện nhưng bố tôi vừa mở miệng ra đã trách mắng tôi .
Bố [ pháp y Lâm ]
Màn kịch bị theo dõi như thế này diễn bao nhiêu năm rồi Gia Yên còn dám gửi tin nhắn kiểu này cho tôi .* trách mắng *
Bố [ pháp y Lâm ]
Bà bảo nó ra trước mộ tiểu kinh quỳ thêm vài ngày nữa cho nhớ đời .
Con không có , bố . Con thật sự gặp chuyện rồi , thi thể mà bố vừa ghép lại chính là con mà . Con không nói dối , tin con một lần có được không.
Lông mày bố tôi nhíu chặt lại vẻ khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt của ông .
Tôi có hy vọng mẹ sẽ lo lắng cho tôi và phát hiện có điều không ổn .
Dù sao kể từ lần bị theo dõi tám năm trước và hiểu lầm với bố , tôi đã không còn dám gửi những tin nhắn kiểu này cho bố mẹ nữa .
Việc đầu tiên mẹ tôi làm là an ủi bố
Mẹ
Cẩn thận đừng tức giận , sẽ làm hại sức khỏe.
Mẹ cũng lạnh lùng và sắc bén đồng tình .
Mẹ
Tôi cũng nhận được đống tin nhắn phiền phức đó . Nó không thể sống yên một ngày hay sao ý . * cảm thấy phiền *
Mẹ
Tôi đã cảnh cáo Lâm Gia Yên không được về nhà mấy ngày này và ra mộ của anh nó quỳ rồi , nhìn nó tôi chỉ thấy bực mình .
Tôi nghe bố mẹ nói từng lời về những điều không tốt của tôi , bố cũng không quên nhắc mẹ khóa chặt cửa chú ý đề phòng .
Cuối cùng họ cũng chẳng mảy may việc để tôi ở ngoài kia liệu có gặp phải chuyện không may nào không .
Tôi ấm ức dựa vào góc tường lòng ngực đau nhói , cái chết của tôi căn bản không ai quan tâm.
Trương Bình Bình
Tôi muốn báo án .
Bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc.
Trương Bình Bình
Bạn tôi Lâm Gia Yên đã mất tích rồi , cô ấy đã mất tích hai ngày rồi .
Trong đại sảnh , người bạn thân duy nhất và là bạn cùng bàn của tôi Trương Bình Bình đang nói chuyện với cảnh sát .
Trương Bình Bình
Điện thoại của Lâm Gia Yên không liên lạc được .
Rõ ràng đã hẹn gặp mặt mà tôi lại thất hẹn , nhìn cô ấy lo lắng đến mức mắt đỏ hoe lòng tôi cũng quặn thắt lại .
Tôi muốn đưa tay lau nước mắt cho Bình Bình nhưng tay tôi lại xuyên qua khuôn mặt cô ấy , tôi ngẫn ngơ nhìn người bạn trước mặt mà vừa khóc vừa cười , cảm ơn cậu đã giúp tôi , cảm ơn cậu đã cứu tôi.
Khi cảnh sát hỏi cô ấy về cách liên lạc với bố mẹ tôi thì bố tôi bước vào đại sảnh , ông ấy liếc xéo Trương Bình Bình rồi nói với cảnh sát
Bố [ pháp y Lâm ]
Không cần ghi đâu bố của Lâm Gia Yên là tôi . * phủ nhận *
Bố [ pháp y Lâm ]
Con bé không mất tích chỉ là phạm lỗi bị cấm ra ngoài chơi với đám bạn xấu thôi .
Ba chữ " đám bạn xấu " được nhấn mạnh . Tôi thấy Bình Bình mặt mày tái nhợt cúi đầu xấu hổ .
Bình Bình không phải là bạn xấu .
Cô ấy Trương Bình Bình rõ ràng là người bạn tốt nhất trong cuộc đời của tôi .
Cô ấy sẽ trùm áo khoác lên đầu tôi khi thấy tôi trốn ở một góc khóc vì buồn .
Cô ấy sẽ giả vờ kén ăn rồi đưa phần ăn của mình cho tôi khi tôi đói bụng .
Cô ấy sẽ cầm cây lau nhà đầy phân đuổi những người bắt nạt tôi khắp sân trường .
Cô ấy sẽ nắm chặt tay tôi khi tôi bị người khác bắt nạt và bảo chúng tôi đã thành công cô lập cả lớp .
Vì cũng là người trong ngành nên lời của bố tôi không ai nghi ngờ sự mất tích của tôi
Vì bị phụ huynh phủ nhận mà một lần nữa sự mất tích của tôi chìm vào trong bóng tối .
Tôi nhìn Trương Bình Bình rời khỏi đồn cảnh sát trong trạng thái mất hồn , nước mắt đã rơi lã chã .
Comments