TÂM LÝ TỘI PHẠM] Năm 18 Tuổi Tôi Đã Bị Sát Hại
CHAP 5
Tôi ngưỡng mộ nhìn cô ấy bẻ từng múi quýt một đút cho con gái mình ăn , hình ảnh phản chiếu là bóng dáng đơn độc của tôi .
Tôi tự an ủi mình cũng như muốn tuyên bố với tất cả mọi người , cười to mà nói .
Lâm Gia Yên
Đúng vậy , bố mẹ yêu con rất rất nhiều .
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy mạnh.
Tôi nhìn thấy bố mẹ vội vã bước về phía tôi , một cảm giác tủi thân trào lên từ đáy lòng . Tôi cố gắng chịu đựng đau đớn ngồi dậy , nước mắt cứ thế rơi xuống .
Lâm Gia Yên
Bố mẹ , con rất sợ con thật sự rất sợ mình sẽ chết .
Lâm Gia Yên
Hai người ôm con một cái được không .
Lâm Gia Yên
Cho dù chỉ một lần , chỉ một lần thôi cũng được .
Mẹ tôi nắm chặt cổ áo lôi tôi từ trên giường bệnh xuống đất.
Kim truyền nước bị giật ra những giọt máu cứ thế phun trào từ tay tôi nhỏ xuống mặt đất.
Mẹ
Đồ khốn , mày giả vờ đáng thương tự khiến mình bị dị ứng rồi còn cố ý nhảy lầu để ai cũng biết đúng không .*tức giận *
Mẹ
Mày muốn cho mọi người thấy tao và bố mày ngược đãi mày .
Mẹ
Mày muốn hủy hoại danh tiếng của tao và bố mày lắm đúng không.
Mẹ
Sao mày không nhảy luôn cho chết đi .*quát lớn *
Mẹ kéo mạnh tay tôi sau đó liên tục gào hét .
Tôi co rúm lại ôm chặt đầu , cơ thể liên tục bị đá . Tôi chưa bao giờ muốn hại bố mẹ .
Tôi chỉ không muốn chết thôi , tôi đã phải đánh cược với chiều cao của ban công tầng 3 và đã thắng .
Nhưng không ngờ lại thua cuộc trước sự căm ghét của bố mẹ dành cho tôi .
Tôi quay lại thấy hình bóng của bố qua tấm kính , ông đang đứng dựa vào tường nhìn tôi bị mẹ cấu xé với ánh mắt lạnh lùng.
Còn chị gái giường bên cạnh thì đang ôm chặt đứa con gái bé nhỏ của mình , chị ấy vỗ về an ủi nó từng chút một.
Những người tụ tập trước cửa phòng bệnh nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ , khước từ như thể tôi là đứa trẻ ác độc.
Cái hình tượng yêu thương mà tôi cố gắng tự dựng lên về tình yêu của bố mẹ đã hoàn toàn bị xé toạt trước mặt mọi người.
Tôi lừa dối các người đấy , bố mẹ không hề yêu tôi , họ ghét tôi nhất trên đời.
Từ đó bố mẹ cắt toàn bộ tiền sinh hoạt của tôi và tôi xin được ở nội trú .
Ngày ngày tôi ăn bánh bao một đồng và canh rau miễn phí của nhà ăn đêm , về tôi ngủ trong căn phòng 16 người chỉ có một lớp chiếu mỏng và tấm chăn sơ sài, mỗi học kì tôi dùng toàn bộ học bổng của mình chỉ để chi trả cho vài trăm đồng tiền ký túc xá.
Khi lên cấp 2 cấp 3 tiền ký túc xá tăng dần , tôi chỉ có thể vùi đầu vào học ngày học đêm mong sao mỗi lần thi có thể nhích thêm vài điểm để giành lấy học bổng mà sống .
Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần mình giỏi giang hơn , bố mẹ rồi sẽ yêu thương tôi trở lại nhưng thực tế thì không phải vậy .
Dù tôi có cầm trên tay bài kiểm tra gần như tuyệt đối dù tôi có được họ hàng khen ngợi thì mẹ tôi vẫn lạnh lùng bác bỏ .
Mẹ
Nó ngu lắm còn chẳng bằng một nửa của Tiểu Kinh làm sao mà thi được điểm cao thế .
Ngay sau đó cái tát của mẹ giáng xuống mặt tôi .
Mẹ
Nói đi , mày chép bài của ai .*tra hỏi *
Mặt tôi bỏng rát , lòng đau đớn đến mức chỉ muốn biến mất ngay lập tức.
Sau này khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện xác nhận thành tích của tôi , mẹ chỉ liếc qua đống giấy kiểm tra bị xé nát trong thùng rác rồi nhếch môi cười khinh bỉ .
Mẹ
Có tí điểm đó mà cũng khoe khoang
Mẹ
Anh trai mày ngày xưa môn nào cũng điểm tuyệt đối.
Mẹ
Không như mày , vô dụng chẳng biết xấu hổ với cái điểm số đó mà còn đi khoe .
Cùng với tờ giấy bị xé vụn , trái tim tôi cũng nát theo .
Tác giả
hết ròi , nghe bà mẹ chửi ghê quá trời
Comments