Căn phòng trong trụ sở cảnh sát chỉ còn ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc đèn bàn.Giữa những tập hồ sơ chất chồng, Nguyễn Quang Anh vẫn cặm cụi ghi chú. Bóng anh in dài trên bức tường, gầy gò mà cứng rắn
Ngoài cửa sổ, đêm khuya tĩnh mịch đến lạ, chỉ có gió khẽ rít qua khe cửa
Một giọng nói quen thuộc vang lên, phá tan sự yên lặng
Hoàng Đức Duy
Anh định thức trắng cả đêm để đấu với những con chữ và số này à ?
Hoàng Đức Duy dựa vai vào khung cửa, hai tay đút túi , nụ cười nửa miệng thường trực.Nhưng ánh mắt cậu không còn giễu cợt, mà ánh lên chút lo lắng
Quang Anh ngẩng lên, khẽ chau mày
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta không còn nhiều thời gian. Mỗi giây trôi qua là một si mạng khác có thể bị đe doạ
Hoàng Đức Duy
Nhưng nếu anh gục xuống thì ai sẽ tiếp tục ?
Duy vừa nói vừa chậm rãi bước tới
Hoàng Đức Duy
Lý trí của anh không thể chống lại cơ thể đang kiệt sức.
Quang Anh không phải bác chỉ im lặng, quả thật mí mắt hắn nặng trĩu, nhưng anh ghét phải thừa nhận điều đó
Duy dừng lại ngay sau lưng hắn, cúi người, bàn tay đặt lên trang hồ sơ. Khoảng cách gần đến mức Quang Anh cảm nhận rõ hơi ấm mơ hồ phả sau gáy
Giọng nói của cậu trầm thấp như một lời thì thầm bí ẩn
Hoàng Đức Duy
Anh không phải siêu nhân, Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hãy cho phép ai đó... cùng chia sẻ gánh nặng với anh.
Một thoáng lặng im phủ xuống.Trái tim Quang Anh đập dồn , nhưng anh nhanh chóng khép lại cảm xúc, đẩy nhẹ bàn tay kia ra
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần ai chia sẻ.Đây là trách nghiệm của tôi.
Duy cười khẽ, nhưng nụ cười ấy ẩn giấu một nỗi buồn khó tả.Cậu ngồi đối diện, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo từng cử động của Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Vậy ít nhất... hãy để tôi ở đây với anh.
Quang Anh khựng lại.Lời nói đơn giản ấy lại khiến ngực hắn nhói lên một cảm giác lạ lùng. Không phải là mệnh lệnh, không phải sự khiêu khích. Chỉ là một lời nói nhẹ nhàng đầy chân thành
Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên, hoà vào bầu không khí im lặng trong căn phòng một cách nặng trĩu. Cuối cùng, Quang Anh buông bút, thở dài
Nguyễn Quang Anh
Nếu cậu đã cố chấp thế ... thì cứ ngồi im đó đi.Nhưng đừng làm phiền tôi.
Duy mỉm cười. Cậu dựa lưng vào ghế, lặng lẽ quan sát. Trong bóng tối, đôi mắt cậu ánh lên tia dịu dàng hiếm thấy.
Đêm ấy, căn phòng vẫn tràn ngập hồ sơ và im lặng. Nhưng ẩn sau sự yên tĩnh, có một điều gì đó đã bắt đầu nhen nhóm, như bóng tối thì thầm vào trái tim hai con người vốn luôn tin rằng mình chỉ cần lý trí
Comments
RIN💗
yep^^
2025-08-29
0
RIN💗
*sinh
2025-08-29
0