[Kiệt Hằng] Nắng Trên Vai Cậu
#5
Sau hôm che ô, thời tiết vẫn thất thường. Sáng nay, gió se lạnh thổi vào lớp học, trời lại âm u như báo hiệu một cơn mưa. Trần Dịch Hằng vừa bước vào lớp đã cảm thấy mệt mỏi. Mặt cậu tái hơn thường ngày, bàn tay lạnh ngắt. Hàm Thuỵ và Kỳ Hàm ngồi hai bên lập tức nhận ra.
Trương Hàm Thuỵ
Mày sao vậy?
Trần Dịch Hằng
Chắc cảm nhẹ thôi, không sao đâu.
Tả Kỳ Hàm
Không sao cái gì, nhìn là biết bệnh rồi. Ở nhà nghỉ đi, đừng cứng đầu.
Chưa kịp bàn thêm, Vương Lỗ Kiệt đã xuất hiện ở cửa lớp. Cậu ấy cầm một cốc nước ấm, bước thẳng tới trước mặt Dịch Hằng.
Trần Dịch Hằng
Sao anh biết…
Vương Lỗ Kiệt
Nhìn mặt là biết.
Vương Lỗ Kiệt
// đặt tay lên trán cậu, khẽ nhíu mày //
Vương Lỗ Kiệt
Nóng thật. Đi, tôi đưa về.
Lời nói dứt khoát đến mức Dịch Hằng không kịp phản đối. Lỗ Kiệt cầm lấy cặp của cậu, nhét sách vở vào rồi đeo lên vai mình. Một tay nắm cổ tay Dịch Hằng kéo ra ngoài, không để cậu có cơ hội chần chừ.
Tả Kỳ Hàm
Chăm sóc tận răng luôn ha.
Trương Hàm Thuỵ
Ừ… nhìn thôi mà còn thấy ngọt.
Lỗ Kiệt đưa Dịch Hằng về ký túc, đỡ cậu ngồi xuống giường rồi đi lấy khăn ấm. Động tác của cậu ấy chậm rãi, kiên nhẫn đến bất ngờ.
Vương Lỗ Kiệt
Uống thuốc trước đã.
Trần Dịch Hằng
Anh bận mà…
Vương Lỗ Kiệt
Việc của tôi là ở đây.
Vương Lỗ Kiệt
// đặt ly nước vào tay cậu, ánh mắt không rời //
Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Trương Quế Nguyên và Hàm Thuỵ ngồi học chung. Quế Nguyên nghiêng người, lấy tập của Hàm Thuỵ xem rồi lắc đầu.
Trương Quế Nguyên
Viết xấu quá. Để tôi viết cho.
Trương Hàm Thuỵ
Ai mượn anh…
Trương Quế Nguyên
// mỉm cười, lấy bút của cậu // Tôi tự nguyện.
Hàm Thuỵ khẽ liếc sang, bắt gặp ánh mắt kia, tim bỗng đập nhanh một nhịp. Nhưng cậu vội quay đi, giả vờ tập trung vào sách.
Ở hành lang, Bác Văn bắt gặp Kỳ Hàm đang mang một chồng tài liệu.
Dương Bác Văn
Nặng vậy, đưa tôi cầm cho.
Dương Bác Văn
// lấy hết sang tay mình // Không cần em quyết, tôi quyết.
Kỳ Hàm hơi ngẩn ra, rồi bật cười, bước chậm lại để đi ngang với Bác Văn.
Quay lại phòng Dịch Hằng, Lỗ Kiệt ngồi cạnh giường, thay khăn mát liên tục. Khi thấy cậu ngủ, cậu ấy vẫn không rời đi, chỉ yên lặng ngồi nhìn. Đôi mắt vốn sắc sảo giờ lại tràn đầy sự dịu dàng.
Vương Lỗ Kiệt
// nói khẽ // Em mà bệnh nữa, tôi sẽ giận đấy.
Vương Lỗ Kiệt
// khẽ kéo chăn lên cao, để tay mình ngoài chăn, chạm nhẹ lên mu bàn tay cậu //
Bên ngoài trời bắt đầu mưa. Âm thanh mưa rơi hòa với hơi ấm trong phòng tạo nên một khoảng không gian yên bình lạ thường. Ở một nơi khác trong cùng tòa nhà, hai cặp người khác cũng đang dần kéo khoảng cách lại gần, không ồn ào nhưng đủ để lòng người xao động.
Comments
con vk jie
Truyện cổ hayyyy
2025-08-29
0