Không Thuộc Về Em [ OrmLing ]
Chap 3
(Ba ngày sau tai nạn. Trong khoảng thời gian này, Orm tuyệt nhiên không đến bệnh viện. Korn và chồng tức giận đến tận công ty tìm Orm.)
!
Bà Korn: Orm! Con có còn là người không? Ling nằm viện ba ngày trời, con không hề đến nhìn nó lấy một lần!
!
Ông Korn: Nó là con nuôi của con, vậy mà con bỏ mặc nó sống chết thế à?
Orm Kornnaphat
(Đập mạnh tài liệu xuống bàn, giọng sắc lạnh) Các người thôi ngay đi! Nó không phải con tôi!
Orm Kornnaphat
Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không có máu mủ gì với nó hết!
!
Bà Korn: Nhưng nó gọi con là mẹ! Con có biết nó thương con đến nhường nào không?!
Orm Kornnaphat
(Nheo mắt, siết chặt tay) … Tôi không cần thứ tình thương giả tạo đó.
(Tức giận, sau khi bố mẹ rời đi, Orm lạnh lùng gọi cho thuộc hạ.)
Orm Kornnaphat
Bắt LingLing về. Ngay lập tức.
(Tối hôm đó. Ling tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ, ánh đèn mờ ấm hắt xuống. Em khẽ chớp mắt, trán vẫn còn băng gạc. Khi thấy Orm bước vào, Ling ngơ ngác.)
LingLing Kwong
..Ai… ai vậy? Tôi… là ai?
Orm Kornnaphat
Tỉnh lại rồi hả?
LingLing Kwong
( Hơi mếu, nói nhỏ ) Tối thui à.. có thấy gì đâu.. hic.
Orm Kornnaphat
( Chiếu đèn ) … Em không cần nhớ ai hết. Chỉ cần nhớ, em thuộc về tôi.
LingLing Kwong
Con… thuộc về cô?
Orm Kornnaphat
(Bước lại gần, ngồi xuống cạnh giường, bàn tay lạnh lẽo vuốt nhẹ gò má em) Đúng vậy. Em chỉ cần biết… tôi là mẹ em. Là tất cả của em.
Orm Kornnaphat
(Cười nhạt, cúi xuống, ghì chặt eo em) Nhưng em sẽ không thoát khỏi tôi đâu.
(Orm nghiêng người, chậm rãi hôn lên má Ling. Rồi môi. Rồi trượt xuống nơi cổ mảnh khảnh. Ling run rẩy, hoang mang, đôi mắt mở to trong sợ hãi xen lẫn hỗn loạn.)
LingLing Kwong
… Mẹ…? Sao… mẹ lại…
Orm Kornnaphat
(Ghì siết chặt hơn, thì thầm bên tai) Vì em là của tôi. Cho dù em mất trí nhớ… tôi cũng sẽ dạy em nhớ lại theo cách của tôi.
(Phòng ngủ của Orm. Cửa khóa chặt. Ling ngồi co ro trên giường, hai tay ôm gối. Orm bước từ phòng tắm ra, tóc còn ướt, ánh mắt dõi thẳng vào em.)
LingLing Kwong
(Khẽ run) … Mẹ… sao con lại ở đây? Sao con không được về phòng mình…?
Orm Kornnaphat
(Ngồi xuống cạnh em, nở nụ cười lạnh) Vì từ giờ em không có phòng riêng nữa. Em chỉ được ở cùng tôi.
LingLing Kwong
… Nhưng… con… con sợ…
Orm Kornnaphat
(Ghì tay em xuống nệm, nghiêng đầu sát lại) Sợ à? (cười khẽ) Càng sợ thì em càng phải ở đây.
LingLing Kwong
(Mắt mở to, lắc đầu) Đừng… đừng lại gần…
Orm Kornnaphat
(Chẳng thèm nghe, cúi xuống hôn mạnh vào cổ em, hơi thở nóng rực tràn lên làn da mỏng manh) … Em là của tôi.
LingLing Kwong
(Rùng mình, giọng nghẹn) Ưm… Mẹ… đừng…
Orm Kornnaphat
(Mút mạnh, để lại một vệt đỏ nhạt) Đẹp lắm. Tôi muốn ai nhìn vào cũng biết… em chỉ thuộc về tôi.
LingLing Kwong
(Nước mắt ứa ra, run rẩy) Con… con không hiểu…
Orm Kornnaphat
(Tay siết chặt eo em, tiếp tục hôn dọc lên cần cổ, để lại thêm vài vết đỏ) Không cần hiểu. Chỉ cần nhớ… dù em quên hết mọi thứ… thì cũng không được quên tôi.
Orm Kornnaphat
Ngoan, đừng gọi tôi như thế. Gọi Orm
Orm Kornnaphat
(Cười thỏa mãn, lại hôn lên môi em một cách chiếm đoạt) Tốt. Em ngoan như vậy, tôi sẽ không để em rời khỏi tôi dù chỉ một giây.
Comments
lingorm_:^D
hello shop👋👋
2025-09-02
1