[....!?]
Mặc dù xác thì đã nằm vật ra sàn rồi, nhưng mà ánh mắt khép hờ của cô bé vẫn gắt gao nhìn chặt vào khoảng trống phía trước.
Rõ ràng cô bé có thể cảm nhận được cảm giác xoắn xuýt của vật vô hình trước mặt, không liên quan một chút nhưng bằng một cái cảm giác vi diệu nào đó, cô bé cảm thấy cái thứ này có chút ngu ngốc vô cùng.
[Cơ mà, nó thật sự không tính quăng mình ra ngoài cửa sổ chứ, rõ ràng là có ý đuổi khách mà...] Cô bé thầm nghĩ.
[Nhưng mà-] Chưa kịp nghĩ xong, cảnh tượng trước mắt đã làm dòng suy nghĩ của cô bé bị cắt ngang ngay lập tức. Cô nhóc hít một hơi thật sâu, nhịp tim vốn đã sắp ổn định lại ngay tức khắc đập bình bịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
Ngay kế bên đầu của nhóc, vài luồng khí đen dần hiện ra rồi từ từ tụ lại, nương theo khung xương của một con người, rồi dần dần hóa thành một bé trai, đeo một cái mặt nạ trắng hở gần nửa mặt dưới.
Nhìn vẻ ngoài giống như mới phạm một cái lỗi gì đó vô cùng lớn.
Cậu bé hơi luống cuống ngồi xổm xuống bên cạnh đầu cô nhóc, do dự một hồi rồi nắm mái tóc dài đen mượt của cô nhóc khẽ khàng kéo kéo vài cái, rồi lại chọt chọt đẩy đẩy mặt em. Cảm giác còn hàng này ngu ngốc đến vô cùng lại hiện ra, cô nhóc cố gắng để bản thân không phải nhăn cái bản mặt nhỏ của mình lại. Liryetta thầm nghĩ, à khỏi thầm, dùng ngón chân để phân tích cũng có thể nhận ra rằng cậu nhóc này đang lo lắng tộc độ.
Nhưng hình như cô bé không hề để tâm tới điều đó.
[Che mặt kiểu gì mà sao nhìn đâu cũng đẹp thế, Aphrodite(*) cảm thấy nhan sắc trong tay mình nhiều quá cái đắp hết lên người cậu ta à?] Cô bé âm thầm bày tỏ sự gato, giống như đang cảm thấy cái mặt của mình xấu đau xấu đớn khi đứng cạnh câu ta.
(*)Aphrodite - một trong những nữ thần Hy Lạp được người Hy Lạp kính trọng và yêu quý nhất bởi nàng là một trong mười hai vị thần trên đỉnh Olympus vĩ đại. Aphrodite là nữ thần của tình yêu và sắc đẹp,cô ban phước cho phụ nữ một cuộc hôn nhân hạnh phúc, thắp lên ngọn lửa của tình yêu đích thực, vĩnh cửu.
[Nhưng quan trọng là nhìn đẹp thật.] Nhìn đi nhìn lại, Liryetta vẫn công nhận sự thật đắng lòng này.
Sau khi làm đủ mọi cách nhưng vẫn không thấy cô bé tỉnh lại, cậu bé bày ra một cái hành động như sắp hi sinh anh dũng tới nơi (Ở trong mắt cô nhóc thôi), qua một hồi xoắn xuýt không xong, cậu bé đột nhiên biến từ dưới đất lên một luồn khí đen, cẩn thận nhấc cô bé dậy.
Cẩn thận đến mức Liryetta có một cảm tưởng rằng mình là một cái trứng đang lăn kế bên bờ vực, còn là một cái trứng quý hơn cả kim cương nên mới được hứng cẩn thận đến thế.
Sau khi suy xét thiệt hơn một chút, cô bé lập tức mở mắt ra.
Thế là, cảnh tượng đầu tiên cậu bé nhìn thấy sau khi mon men lại gần là một cô nhóc đang nằm giữa những luồng khí đen dày đặc, dùng cái bản mặt đơ đơ không một tí cảm xúc mà nhìn cậu chằm chằm.
Cậu nhóc lập tức lùi mạnh ra sau một bước. Ngay sau đó, cô bé nhìn thấy có thêm nhiều luồng khí đen nữa hiện ra và chúng đang phóng về phía mình, với một tốc độ có thể nói là ờm... Khá là không nguy hiểm cho lắm đi?
"Đừng có giả vờ làm hại tôi nữa, thất bại một lần rồi mà sao cậu vẫn cố chấp thế à?"
Những luồng khí đen phóng về phía cô khựng lại, cứng đơ một hồi rồi xìu xuống, vờn vờn xung quanh cô bé sau khi chứng kiến cái vẻ mặt kệ đời của cô.
"Còn cậu, cảm phiền có thể thả tôi xuống không?"
Cậu bé giật mình, do dự một lúc rồi chần chừ kéo cho những sợi khí đen từ từ rút đi, để cho cô bé thuận tiện đáp xuống đất.
.....
Bốn bề một mảng yên tĩnh.
Liryetta vò đầu, cảm thấy nên làm cái gì đó để cứu vớt cái không khí im lặng tới ngột ngạt này, cô bé ngẩng đầu nhìn cậu trai đang ngập ngừng bảo trì khoảng cách khoảng hai mét, lại còn mon men lùi ra một chút tưởng như cô bé không nhìn thấy cái hành động ngu ngốc này của cậu ta.
Nhưng tình cờ nó lại làm cô bé cảm thấy khá dễ thương.
"Này cậu." Cậu bé hơi giật mình, nhìn quanh quất một chút rồi nhìn về phía Liryetta.
"Thật sự rất xin lỗi nếu tôi làm ra chuyện gì khiến cậu cảm thấy khó chịu." Cô bé cúi đầu trước sự lúng túng nho nhỏ của cậu bé đối diện. "Nhưng cậu có thể cho tôi hỏi rằng ở đây là đâu không, tôi vô tình ngất đi sau khi ngã xuống một cái giếng, lúc tỉnh lại thì thấy mình đã ở đây, và hiện tại thì tôi đang tìm đường ra ngoài."
Hiện tại để giữ thiện cảm, cô bé không có ý muốn quan sát kỹ cậu lắm và hỏi chuyện theo lễ nghĩa thông thường. Với lại, cô cảm thấy cậu nhóc này có khả năng là chủ nhân của ngôi nhà này, cách ăn mặc đã nói rõ dù chỉ toàn một cây đen. Cơ mà cậu ta không có ý làm hại cô bé, nên bé thầm nghĩ có thể thăm dò một chút, cũng không thiệt thòi gì nếu chỉ hỏi hai ba câu. "Có thể làm phiền cậu dẫn tôi ra ngoài không?"
Nhưng thứ làm cô bé không ngờ, chính là sau một quãng dài im lặng, cậu bé lại lắc đầu.
[Gì đây, bị mình phát hiện ra nơi ở bí mật, muốn xóa kí ức rồi đuổi ra ngoài?] Cô nhóc nghi ngờ, nghĩ rằng nếu cậu ta đã có mấy thứ năng lực kỳ lạ kia thì cũng có khả năng có thể làm thế lắm.
"Ừm, tôi không nên xuất hiện ở đây à?"
Ai ngờ lần này cậu bé còn lắc đầu mạnh hơn, sau một hồi xoắn xuýt khiến cô bé cảm thấy cậu ta sắp xoắn lại thành cái bánh quai chèo, cậu nhóc thở dài, dùng những sợi khí đen nhẹ nhàng tiến đến trước mặt cô, bảo trì khoảng cách một mét rồi kết thành một dòng chữ.
{Tôi không nhớ đường ra ngoài.}
End chương 3.
Updated 21 Episodes
Comments
Sylus
vậy đó mà dắt con người ta đi
2025-09-04
0
có chút ngọt ngào
con gái mà nhìn cảnh ấy nhiều người chết luôn chứ ngất gì nữa /Gosh/
2025-08-31
0
Con cá độc thân
đúng là tinh thần thép nhưng sức lực thì không cho phép
2025-08-31
0