[Tường Lâm] Đoạn Tình Ba Năm
Chương 3
Thanh xuân giống như một cơn mưa, ai cũng từng ướt một lần, và chỉ khi quay đầu nhìn lại mới nhận ra, có những vết ướt chẳng bao giờ khô được.
Tống Á Hiên
Tuấn Lâm, nhanh lên!
Tiếng Tống Á Hiên vang vọng khắp hành lang ký túc. Anh chàng cao lớn, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, vẫy tay gọi cậu.
Hạ Tuấn Lâm ôm chặt tập tài liệu, bước nhanh về phía bạn.
Hạ Tuấn Lâm
Xin lỗi, tớ tới muộn chút…
Bên cạnh Tống Á Hiên là một người con trai trầm ổn, khí chất có phần lạnh nhạt – Lưu Diệu Văn. Anh gật đầu thay lời chào, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tuấn Lâm, nhẹ nhàng nhưng khó đoán.
Tống Á Hiên
Cậu lại đi tìm anh trai kia của cậu à? //huých nhẹ khuỷu tay//
Tống Á Hiên
Cậu cứ thế này, người ta mãi không quay đầu đâu.
Hạ Tuấn Lâm
Anh ấy bận thôi… //cúi đầu , vành tai đỏ ửng//
Tống Á Hiên
Bận thì cũng phải nhắn cho cậu một cái tin chứ. //cười khẩy//
Tống Á Hiên
Đừng trách tớ không nhắc, Hạo Tường không phải kiểu người dễ nắm giữ đâu.
Lưu Diệu Văn
Á Hiên . //liếc sang, khẽ cau mày//
Tống Á Hiên
//nhún vai, không nói thêm, nhưng ánh mắt như muốn bảo// *Tớ chỉ sợ cậu đau thôi, ngốc ạ*
Buổi tối, Hạ Tuấn Lâm ngồi trong thư viện, chiếc điện thoại trên bàn sáng lên: “Anh bận, về trước đi.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, không thêm một dấu chấm, không một lời giải thích.
Cậu ngẩng đầu, qua khung cửa kính, ánh đèn vàng hắt xuống sân trường.
Ở xa xa, Nghiêm Hạo Tường đang bước ra khỏi tòa nhà quản lý, bên cạnh là vài gương mặt mới – những người bạn mới, những mối quan hệ mà Tuấn Lâm chẳng bao giờ bước chân vào được.
Hạ Tuấn Lâm
*Không sao cả, chỉ là anh ấy bận thôi. Mai rồi sẽ có thời gian dành cho mình… phải không?*. //im lặng , siết chặt điện thoại//
Đêm muộn, Tống Á Hiên gọi tới.
Tống Á Hiên
📱➡️Tuấn Lâm, ra sân bóng với bọn tớ đi. Đừng ngồi lì trong phòng mãi.
Hạ Tuấn Lâm
📱➡️Ừ, tớ… tớ bận chút việc.
//khẽ đáp, giọng lạc đi//
Khi cúp máy, cậu mở một khung chat trống, gõ dở vài chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để màn hình đen im lặng.
Ngày hôm sau, cậu tình cờ gặp Hạo Tường ở bãi xe.
Hạ Tuấn Lâm
Anh… //mỉm cười, vừa gọi vừa bước tới//
Nhưng Nghiêm Hạo Tường chẳng nhìn cậu, chỉ lạnh nhạt gật đầu rồi mở cửa xe.
Bên ghế phụ, một cô gái với mái tóc dài mềm mại nghiêng đầu nhìn ra – nụ cười dịu dàng như nắng sớm.
Hạ Tuấn Lâm
//sững lại , bàn tay khẽ run//
Chiếc xe lướt đi, bỏ lại một cậu con trai đứng im trong gió, nụ cười trên môi dần tắt.
Hạ Tuấn Lâm
“Chỉ cần kiên nhẫn… chỉ cần yêu đủ nhiều, anh ấy sẽ quay lại bên mình.”
Cậu luôn tự an ủi như thế, nhưng không biết rằng, khoảng cách vô hình kia đang lớn dần, nuốt chửng tất cả những ấm áp ngày xưa.
_____[Còn tiếp.....]_____
Comments
Yan he_tnt✌️🤟
thôi ko cần kiên nhẫn âu anh về vs em bỏ Nghiêm ik:))
2025-09-10
2