[Đam Mỹ ] Lời Hứa Chưa Chọn Vẹn?
Chap 3: Áp lực
Thời gian trôi đi, ngày xa cách đã thành năm.
Tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi ngày nào vốn dài hàng giờ, nay chỉ còn lại vài phút vội vã.
Một buổi sáng ở phòng tập của trường cảnh sát.
Cậu chạy bộ, hơi thở gấp gáp, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Điện thoại trong túi rung lên, hiếm hoi có cuộc gọi quốc tế.
Cậu vội vàng bắt máy, giọng vui mừng
Hoài Nam
📱 Anh hả? Anh khoẻ không?
Giọng anh vang lên, khàn khàn vì mệt
Vũ An
📱Ừ… khỏe nhưng anh không nói chuyện lâu được đâu, còn phải vào phòng thực hành. Anh chỉ muốn nghe giọng em một chút.
Cậu thoáng khựng lại, tay nắm chặt điện thoại. Niềm vui vừa nhen nhóm đã bị dập tắt bởi câu
“không nói chuyện lâu được”
Hoài Nam
📱Vậy… em chúc anh học tốt, Em sẽ chờ anh gọi lại
Anh đáp ngắn gọn, giọng vội vã
Đường dây ngắt. Tiếng tút tút lạnh lùng vang lên trong tai nghe.
Cậu đứng bất động giữa sân trường, ngực nhói lên từng hồi. Vòng chỉ đỏ trên tay theo nhịp tim mà run rẩy.
Cùng lúc ấy, bên kia bán cầu.
Anh bước vào phòng giải phẫu, trước mặt là xác người chờ được nghiên cứu. Đeo găng tay, đeo khẩu trang, anh thở dài. Trong đầu thoáng hiện nụ cười của người thương, nhưng ngay sau đó bị công việc cuốn đi.
Ở nơi này, tình cảm dường như là xa xỉ.
Một đêm khuya.
Cậu trực cùng đồng đội trong một vụ án bắt giữ tội phạm. Trong lúc rượt đuổi, cậu bị thương ở vai, máu thấm ra đồng phục.
Khi trở về phòng y tế, bác sĩ băng bó cẩn thận.
Nhưng điều khiến cậu đau nhất không phải vết thương, mà là tin nhắn gửi đi không nhận được hồi đáp.!
[Em]: Anh à, hôm nay em bị thương một chút. Nhưng không sao, em vẫn ổn ạ ❤
(Tin nhắn đã được gửi, nhưng hiển thị “Chưa xem”).
Điện thoại im lặng cả đêm.
Sáng hôm sau, cậu soi gương, nhìn thấy vòng chỉ đỏ đã loang lổ vài vết máu. Cậu khẽ cười nhạt, cắn răng tháo nó ra, rửa sạch, rồi lại đeo vào.
Ngón tay siết chặt, như muốn gắn vòng chỉ ấy vào da thịt mình
Hoài Nam
“Dù anh bận đến đâu… em vẫn sẽ chờ. Vì em tin… anh nhất định sẽ trở về.”
Comments