chap 2 Con mồi trong lồng

Căn phòng im ắng chỉ còn tiếng kéo chỉ lách cách. Cậu không nói một lời, ánh mắt tập trung tuyệt đối vào vết thương trước mặt.
Đôi tay Cậu nhanh, dứt khoát, không thừa một động tác nào.
Cho dù người nằm trên bàn kia là tội phạm bị truy nã, thì trong mắt anh lúc này vẫn chỉ có một bệnh nhân cần được xử lý gấp.
Kuro
Kuro
//im lặng//
Kuro
Kuro
//tập trung//
Kira
Kira
//nhìn cậu//
Người đàn ông kia lại có vẻ hứng thú.
Hắn tựa lưng vào ghế, nửa mí mắt khép hờ, nửa như quan sát, nửa như cười nhạt.
Kira
Kira
Bác sĩ lạnh lùng thật
Kira
Kira
ngay cả khi chữa cho kẻ bị treo lệnh truy nã cũng không thèm run tay.//Khẽ cong môi//
Hắn cất giọng khàn khàn,
Cậu không ngẩng lên, chỉ đáp gọn:
Kuro
Kuro
Tôi làm đúng trách nhiệm của mình.
Kuro
Kuro
Còn anh sống hay chết, thì tự anh chọn.
Người đàn ông ấy khẽ nhíu mày
Kira
Kira
sao bác sĩ lại nói với một bệnh nhân như tôi
Kuro
Kuro
//lơ//
Không khí dồn nén. Một bên nghiêm nghị, vô cảm. Một bên lại như mèo vờn chuột.
Mãi cho đến khi ánh mắt Cậu thoáng liếc về phía điện thoại đặt trên kệ, đường chỉ khâu trong tay hắn chợt khựng lại một
Kuro
Kuro
" có nên báo cho cảnh sát là hắn đang ở đây không"
Kuro
Kuro
//suy nghĩ//
Kira
Kira
//chú ý//
Kira
Kira
//nhíu mày//
Và cũng ngay khoảnh khắc ấy, nụ cười của người đàn ông kia chợt lạnh đi.
Cậu đặt kim khâu xuống, nhấc điện thoại đặt trên kệ, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình.
Trong đầu cậu ,chỉ một suy nghĩ:
Kuro
Kuro
"Đã đến lúc cảnh sát phải biết hắn ở đây."
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của công chợt thay đổi.
Kira
Kira
//chậm rãi đi lại chỗ cậu//
cậu vẫn đang suy nghĩ có nên báo hay không mà không hay biết nguy hiểm sắp tới
Kuro
Kuro
//chăm chú//
Hắn đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cậu
nụ cười khẽ nhạt nhưng lạnh lùng khiến cả căn phòng bỗng nặng trịch.
Kira
Kira
Bác sĩ… đang định báo cảnh sát để bắt tôi sao?
Giọng hắn trầm, sắc bén như lưỡi dao.
Vì quá chăm chú suy nghĩ nên em có hơi giật mình nhẹ
Kuro
Kuro
//lấy lại vẻ bình tĩnh//
Cậu vẫn giữ vững thái độ nghiêm túc, giọng đều đều:
Kuro
Kuro
Tôi làm đúng trách nhiệm của mình. //bình thản nói//
Nhưng trong lòng, cậu biết mình vừa bước chân vào ranh giới nguy hiểm.
Kira
Kira
" không hoảng sợ"
Kira
Kira
//khẽ cong môi//
Hắn tiến gần hơn, chỉ cách vài bước, ánh mắt soi thấu mọi cử động.
Kira
Kira
//nâng cằm cậu lên//
Kira
Kira
Bác sĩ cũng nên nhớ trong căn phòng này chỉ có tôi và bác sĩ
Kira
Kira
Nên đừng làm điều gì dại dột//bỏ tay ra khỏi cằm cậu//
Cậu không run không sợ nhưng trong lòng đã biết mình không còn đường nào để thoát
Kuro
Kuro
//siết chặt tay//
hắn quay lại chỗ ngồi tự lưng lên ghế
Đung đưa
Kuro
Kuro
Nói đi cậu muốn gì ở tôi
hắn khẽ nhếch mép cười nhìn cậu
Kira
Kira
Một câu hỏi hay đó bác đi của tôi
Kuro
Kuro
"của tôi...?"
Kuro
Kuro
" đồ thần kinh"
Kira
Kira
Muốn gì ở anh á
Kira
Kira
//suy nghĩ//
Kira
Kira
anh biết đấy tôi đang bị truy nã và đang bị thương
Kira
Kira
Tôi muốn về nhà anh
ánh mắt hắn sắc bén giống như đang nói:" nếu anh không đồng ý tôi để không nương tay"
Kuro
Kuro
//bất ngờ//
Kuro
Kuro
Tại.. sao tôi ph..ải nghe lời cậu!
Kira
Kira
Cái này tôi không ép mà nếu bác sĩ không chịu thì không còn cách nào khác
hắn lấy đâu ra một con dao nhỏ khá bén
Kira
Kira
//nhìn cậu//
Không còn cách nào khác cậu gật đầu đồng ý
Kuro
Kuro
tôi có một điều kiện//khoang tay//
Kira
Kira
Bác sĩ cứ nói// cười mỉm//
Kuro
Kuro
Sao khi vết thương lành cậu phải biến khỏi nhà tôi
Kira
Kira
được thôi tôi không có ý định ở lại quá lâu
Kuro
Kuro
" rắc rối to rồi đây"
một mối liên kết đã hình thành
END

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play