Chap 4 Ngôi nhà không còn bình yên

Cả ngày hôm nay, cậu bận rộn trong bệnh viện.
Dao mổ trong tay cậu vững vàng, ánh mắt tập trung tuyệt đối như chưa từng có kẻ truy nã nào trú ẩn ngay trong căn nhà của mình.
Kuro
Kuro
"cuối cùng cũng hết ca "
Kuro
Kuro
"hôm nay về phải làm một món gì đó"
Nhưng đến lúc rời khỏi phòng phẫu thuật, bước ra hành lang vắng lặng
Kuro
Kuro
" chắc chắn giờ này cậu ta đang nằm ườn trên sofa "
Trái tim cậu lại chợt nặng nề nghĩ đến cảnh công đang thoải mái nằm dài trên sofa nhà mình.
Buổi tối, khi về đến cửa, căn nhà chìm trong bóng tối.
Kuro
Kuro
//siết chặt quai khẽ nhíu mày//
Nhưng vừa bật đèn, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là hắn ngồi khoanh chân trên sàn, trước mặt là vài lon bia rỗng.
Kuro
Kuro
//nhíu chặt mày//
Kira
Kira
Bác sĩ về rồi à..?
giọng hắn khàn, ánh mắt dính chặt vào cậu.
Kuro
Kuro
//đứng yên tại chỗ//
Kira
Kira
Tôi chán quá nên tự tìm chút vui.
Kira
Kira
Nhà anh chẳng có gì hết, không rượu, không thuốc tử tế.
Kira
Kira
Thật đúng kiểu sống sạch sẽ.//nhìn chằm chằm vào cậu//
Cậu khẽ cau mày
Kuro
Kuro
Cậu không được động vào tủ lạnh của tôi
Kira
Kira
Ồ?
Hắn đứng dậy, bước chậm rãi tiến lại gần.
Kira
Kira
Ở chung nhà, đồ đạc chẳng phải là của chung sao?
Kuro
Kuro
//lùi lại//
Cậu lùi lại, cho đến khi lưng chạm cánh cửa.
Không khí căng thẳng như sợi dây kéo căng.
Hắn cúi xuống, áp sát đến mức hơi thở lẫn mùi cồn phả vào mặt cậu.
Kuro
Kuro
" mùi rượu nồng quá"
Kuro
Kuro
//bịt mũi//
Kira
Kira
Hì hì//cười mỉm//
Kuro
Kuro
//cắn môi//
Kuro
Kuro
//đẩy mạnh hắn ra//
Cậu đẩy mạnh vai hắn, rồi vội bước về phía phòng làm việc.
Kuro
Kuro
//bỏ đi//
Kuro
Kuro
Cậu ở đâu thì mặc cậu. Đừng bước qua giới hạn này.
Cánh cửa phòng làm việc đóng sầm, tiếng khóa xoay một vòng.
Ngoài phòng khách, Hắn bật cười trầm thấp, âm thanh vang vọng trong căn nhà nhỏ,
Nghe như một lời hẹn trước cho trò chơi nguy hiểm chưa đến hồi kết.
Căn nhà nhỏ chìm trong im lặng sau tiếng khóa cửa.
Kuro
Kuro
//tựa lưng lên ghế//
Kuro
Kuro
//thở dài mệt mỏi//
Thụ tựa lưng vào cánh cửa phòng làm việc, bàn tay còn run nhè nhẹ.
Cậu thở dài, ép mình bình tĩnh rồi gom hết giấy tờ y khoa trải ra bàn.
Kuro
Kuro
//làm việc//
Nhưng dù có cố tập trung, đầu óc vẫn không tập trung được
Kuro
Kuro
//run rẩy//
Kuro
Kuro
"từ hôm qua mình chả ăn gì"
Kuro
Kuro
"sớm muộn gì cũng sẽ chết"
Kuro
Kuro
//mệt mỏi nằm trên sofa cũ trong phòng làm việc//
Ngoài kia, tiếng bước chân nặng nề vang lên, rồi im bặt.
Một thoáng sau, mùi thuốc lá lại len vào qua khe cửa.
Kuro
Kuro
//khó chịu//
Kuro
Kuro
//kéo rèm cửa lại//
cậu quyết định mặc kệ và đi ngủ
Đêm trôi qua chậm chạp.
Sáng hôm sau, tiếng cửa phòng làm việc bật mở.
Kuro
Kuro
//bước ra//
mắt còn quầng thâm, chưa kịp chào ngày mới thì đã thấy hắn ngồi vắt chân trên bàn ăn, điếu thuốc cháy dở kẹp giữa hai ngón tay.
Kuro
Kuro
//sững người//
Trên bàn là hộp sữa đã uống cạn cùng vài gói mì rỗng.
Kuro
Kuro
Cậu… lấy đồ của tôi? //cậu cau mày//
Kira
Kira
//nhếch môi//
Kira
Kira
//nhả khói//
Kira
Kira
giọng lười biếng nhưng đầy khinh khỉnh:
Kira
Kira
Nhà của anh, đồ của anh… tôi muốn thì lấy. Có ý kiến?
Kuro
Kuro
Đừng tự tiện. Đây là giới hạn//siết chặt quai túi y tế, hơi thở khựng lại.//
Kira
Kira
Giới hạn?
Hắn bật cười, đứng dậy, bước thẳng về phía cậu.
Kira
Kira
Trong cái nhà chật hẹp này, cậu nghĩ còn có ‘giới hạn’ sao?
Kira
Kira
Một bức tường mỏng như giấy có ngăn được tôi không?
Cậu theo phản xạ lùi lại
Kuro
Kuro
//Lưng ép sát tường//
Hơi thuốc lá, mùi thuốc sát trùng trên áo blouse và mùi da thịt nóng hầm hập hòa vào nhau, khiến cậu nghẹt thở.
Kuro
Kuro
//khẽ nhíu mày//
Kuro
Kuro
//bịt miệng//
Hắn cúi sát tai, giọng khàn khàn
Kira
Kira
Bác sĩ, tốt nhất ngoan ngoãn mà im lặng.
Kira
Kira
Nếu không… tôi sẽ cho cả khu phố này biết cậu đang giấu ai trong nhà.
Kira
Kira
//bật cười//
Kira
Kira
//bỏ đi thẳng ra sofa//
Kira
Kira
//ném điếu thuốc vào gạt tàn đầy tàn tro.//
Cậu đứng sững một lúc lâu
Kuro
Kuro
//run rẩy//
Kuro
Kuro
//cố lấy lại vẻ bình tĩnh//
Cậu hiểu, kẻ này không phải người biết nói chuyện tử tế—mà là một con thú bị dồn vào đường cùng, sẵn sàng cắn xé bất cứ lúc nào.
_______________
Đêm khuya. Căn nhà chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều.
Kuro
Kuro
//thở đều//
Cậu nằm trên ghế dài trong phòng làm việc, mắt nhắm nhưng tai căng ra lắng nghe mọi âm thanh.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên từ phía cửa phòng khách. Cậu nhíu mày, nắm chặt tay áo blouse.
Kuro
Kuro
//khẽ cau mày//
Kuro
Kuro
"Chắc...là tưởng tượng thôi"
cậu tự nhủ, nhưng tim vẫn đập mạnh.
Cạch! Lần này rõ ràng hơn, như ai đó đang thử mở khóa.
Cậu bật dậy, bước đến cửa, tay run run siết chặt chìa khóa. Cậu biết… không thể chỉ là tưởng tượng.
Kuro
Kuro
//sững người//
Kuro
Kuro
gì vậy...tên điên này//giọng khàn khàn//
Kuro
Kuro
Tránh ra cậu...không được phép vào đây!//cố đẩy hắn ra//
Kira
Kira
bác sĩ à khóa cửa cũng vô dụng thôi//cười khoái chí//
Tiếng cười khàn khàn vang lên ngay ngoài cửa
Cánh cửa phòng làm việc rung lên khi công cố gắng đẩy. Cậu lùi lại, áp lưng vào tường, ánh mắt lóe lên quyết tâm.
Kuro
Kuro
"không được cho tên này vào đây"
Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim dồn dập, cả hai đang bước vào một trò chơi sinh tồn tinh thần, nơi ranh giới giữa sợ hãi và tò mò ngày càng mong manh.
END
trầm ai chính
trầm ai chính
Sốp còn sống luôn nè mn
trầm ai chính
trầm ai chính
sốp tưởng đâu sốp ngủm r

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play