[52Aza/Aza52] Tiểu Thư, Yêu Tôi Sao?
Lần Đầu
Đêm ấy, trong phòng khuê, Sáng thay gấm vóc bằng áo nâu sờn vai, vấn tóc giản đơn. Nàng nhìn mình trong gương, khẽ mỉm cười—từ đây, nàng không còn là tiểu thư Nguyễn Sáng, mà chỉ là một người dân bình thường, bước vào hành trình tìm kiếm chân tình.
Buổi sáng, Sáng mặc áo nâu, đội nón lá mượn từ người hầu, rụt rè bước vào khu chợ đông đúc.
Ánh Sáng
/đảo mắt quanh, thì thầm/ Người… nhiều quá… ai cũng vội vã cả.
Người ở chợ
Người bán cá: Cá tươi đây! Vừa bắt sáng nay!
Người ở chợ
Người bán vải: Vải đẹp, giá rẻ, ghé mua đi cô em!
Ánh Sáng
/giật mình, vội lùi lại vài bước/ Ờ… ta… ta không…
Bà lão bán bánh
/cười hiền/ Cô em mới ra chợ lần đầu hả? Trông lạ lắm đó nha. Mua thử cái bánh cho quen chợ đi.
Ánh Sáng
/ấp úng, lúng túng móc mấy đồng xu/ Dạ… cho con một cái.
Bà lão bán bánh
Đây, bánh còn nóng. Ăn đi, rồi sẽ thấy cuộc đời chợ cũng ngọt như bánh thôi.
Ánh Sáng
/đón lấy, khẽ cười/ Con cảm ơn bà.
Sáng vừa cắn miếng bánh thì bất ngờ có tiếng rao trong trẻo vang lên gần đó.
Thảo
Rau tươi đây! Rau mới hái ngoài đồng về đây!
Sáng quay lại. Thảo hiện ra, vai gánh đôi thúng rau xanh mướt, mồ hôi lấm tấm nhưng nụ cười sáng rỡ. Họ chạm mắt nhau.
Ánh Sáng
/thì thầm, hơi bối rối/ Người… này là ai…
Thảo
/nhận ra Sáng đứng ngơ ngác giữa lối đi, vội gọi/ Cô đứng tránh kẻo bị người ta va phải kìa!
Một người đi gánh hàng suýt đụng trúng. Thảo nhanh tay kéo Sáng lùi lại.
Ánh Sáng
/mắt mở to, tim đập mạnh/ Ối! Cảm ơn…
Thảo
/cười, buông tay ra/ Cô em vụng về thật. Đi chợ lần đầu à?
Ánh Sáng
/ngại ngùng, cúi mặt/ …Ừm… lần đầu…
Thảo
/cười tươi/ Vậy mai mốt cứ đi theo tôi, tôi chỉ cho. Ở chợ này, không lanh thì bị ép giá, bị lừa lúc nào không hay đó.
Ánh Sáng
/ngạc nhiên, nhìn Thảo chăm chú/ Cô… tốt bụng quá…
Thảo
/xua tay/ Ở quê mà, giúp nhau thì mới sống được chứ.
Sáng mỉm cười, lần đầu trong đời thấy tim mình rung động trước sự chân chất của một người xa lạ.
Comments