Sau cái chết của Li Hua, máu nàng đã thấm vào lòng đất, tạo nên ranh giới huyết ước. Hai tộc chia đôi lãnh thổ, sống trong sự ngờ vực, nỗi sợ hãi và… hận thù âm thầm.
Tám trăm năm trôi qua. Con người dần quên đi bóng ma chiến tranh, chỉ coi “máu thuần khiết” là truyền thuyết. Nhưng với vampire, cái tên Li Hua vẫn là một vết nhơ, một nỗi ám ảnh.
Và rồi, trong một đêm trăng máu, số phận lại chọn ra một nhân chứng mới
————
Trong gian phòng thắp đầy nến đỏ, tiếng pháo cưới nổ giòn giã. Lingling Kwong, con gái một thương gia quyền thế, ngồi trước gương với khăn voan phủ mặt. Lụa đỏ lấp lánh nhưng gương mặt cô lại trắng nhợt.
Một người hầu gái trẻ cẩn thận chỉnh lại váy áo cho nàng, vừa nói vừa cười
NV phụ
Tiểu thư, hôm nay người đẹp như tiên giáng trần. Lão gia đã dốc hết của cải để gả người cho quan lớn. Đây là phúc phận trời ban!
Lingling Kwong
*siết chặt tay, móng tay in hằn lên da* Phúc phận ư? Hay là cái lồng son để bán con gái đổi lấy quyền lực?
NV phụ
*vội cúi đầu* Tiểu thư… đừng nói những lời đó, tai vách mạch rừng…
Lingling đứng dậy, vạt váy cưới trắng chạm đất như một lớp tuyết lạnh. Cô bước tới cửa sổ, nhìn ra bầu trời nhuộm đỏ ánh trăng máu.
Lingling Kwong
Ta không muốn lấy một kẻ già nua, ham sắc, coi ta như món đồ trang trí. Nếu đây là phúc phận… thì ta thà chọn cái chết.
Nói rồi, cô giật khăn voan khỏi đầu, phóng ra khỏi cửa, lao vào màn đêm.
NV phụ
*hoảng hốt* Tiểu thư! Tiểu thư!!
———
Bên ngoài, con đường vắng tanh, gió rít qua hàng cây khô cằn. Váy cưới vướng vào bụi gai, rách toạc, máu rỉ đỏ cánh hoa trắng. Lingling vẫn chạy, tim đập thình thịch như trống trận.
Bỗng – “vút” – một bóng đen lướt qua.
Từ trên cành cây cao, một giọng cười vang lên
Vampire
Một cô dâu bỏ trốn trong đêm cưới? Thật thú vị.
Lingling Kwong
*khựng lại, ngẩng đầu*
Trên cành, một người đàn ông với mái tóc dài xõa, đôi mắt đỏ rực đang nhìn cô chằm chằm.
Lingling Kwong
Ngươi là ai? *run rẩy hỏi*
Vampire
*nhảy xuống, đáp nhẹ trước mặt cô* Ta là kẻ đã sống qua hàng thế kỷ… nhưng chưa từng thấy mùi hương nào ngọt ngào như của ngươi.
Hắn bước tới gần, từng bước khiến không khí đặc quánh lại. Lingling lùi lại, tim đập thình thịch.
Lingling Kwong
Đừng lại gần! *hét lên*
Người đàn ông nghiêng đầu, nụ cười tà mị lộ rõ chiếc răng nanh sắc nhọn
Vampire
Đừng sợ… Chỉ một chút thôi, rồi ngươi sẽ không bao giờ còn phải chịu khổ đau nữa.
Trước khi Lingling kịp chạy, hắn đã lao tới, cắm nanh vào cổ cô.
Lingling Kwong
AAAAA! *gào thét, đôi tay vùng vẫy yếu ớt*
Máu chảy ra, hòa cùng ánh trăng đỏ. Cơ thể cô run lên, ánh mắt mờ dần, cơn lạnh chạy khắp xương tủy.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh như băng vang lên trong rừng
? ? ?
Dừng lại!
Vampire
*giật mình, buông cô ra, quay đầu nhìn*
Từ trong bóng tối, một người phụ nữ mặc áo choàng đen xuất hiện. Đôi mắt bà ta sáng rực như thép, giọng trầm thấp
? ? ?
Ngươi dám săn ngay sát biên giới con người? Ngươi muốn phá vỡ hiệp ước sao?
Vampire
*nghiến răng* Nhưng máu của con bé này… khác hẳn! Nó tỏa sáng, giống như…
? ? ?
Im đi! *quát lớn, ánh mắt lóe lên tia dữ dội*
? ? ?
Ngươi đã làm quá nhiều rồi. Nếu Hội đồng biết chuyện, cả tộc sẽ gặp nguy.
Người đàn ông gầm gừ, rồi lùi dần vào bóng tối, biến mất.
*quỳ xuống, đặt bàn tay lạnh buốt lên má cô* Ngươi sắp chết. Nhưng nếu muốn… ta có thể cho ngươi một sự sống khác. Vĩnh hằng, không già đi, không lụi tàn.
Lingling Kwong
*run rẩy, đôi mắt ngập nước* Ta… không muốn chết…
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, cúi xuống. Máu đen đặc tràn vào cơ thể Lingling.
Trong khoảnh khắc, tim cô ngừng đập – rồi bùng lên một nhịp đập mới, dữ dội, hoang dại. Đôi mắt cô mở ra, nay rực đỏ như máu, cổ họng bốc lên cơn khát dữ dội.
? ? ?
Từ nay, ngươi không còn là con người. Chào mừng ngươi … đến với bóng tối.
Lingling khẽ thốt lên, giọng run rẩy giữa những tiếng nức nở
Lingling Kwong
Ta… đã chết…
Trên nền đất lấm lem, váy cưới trắng tinh nay rực đỏ như hoa máu. Và đêm đó, một linh hồn nhân loại vĩnh viễn biến mất… để nhường chỗ cho kẻ bất tử.
Comments