Tiếng còi báo động rít lên giữa đêm tối, xé nát bầu không khí yên bình của thành phố. Haruka giật mình ngồi dậy khỏi giường, trái tim đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực. Bên ngoài cửa sổ, ánh lửa bùng lên đỏ rực, hòa cùng tiếng la hét và những âm thanh ghê rợn của hàng trăm sinh vật vô tri.
Hiroshi
Haruka! Mau ra đây!
Giọng Hiroshi vang lên gấp gáp từ bên ngoài cánh cửa.
Cô chạy vội, mở tung cửa. Ánh mắt chạm nhau chỉ trong khoảnh khắc, Haruka cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ, nhưng chỉ cần thấy Hiroshi đứng đó, cô liền có thêm dũng khí. Anh mặc chiếc áo khoác đen bụi bặm, tay cầm một thanh sắt dài – thứ vũ khí tạm bợ duy nhất có thể chống lại lũ xác sống đang gầm rú.
Hiroshi
Đi thôi, thành phố này không còn an toàn nữa.
Haruka nắm chặt tay anh, cả hai lao vào con hẻm tối. Phía xa xa, đám người chạy tán loạn, nhiều kẻ ngã xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Những bóng dáng trắng bệch, mắt đỏ rực, hàm răng nhỏ máu xuất hiện ngày một nhiều hơn. Zombie. Thứ mà chỉ vài ngày trước còn là tin đồn trên mạng, giờ đây đã trở thành cơn ác mộng thật sự.
Giữa hỗn loạn, Haruka thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – Umi, cô bạn thân từ nhỏ, đang bị kẹt lại giữa một ngã rẽ. Khuôn mặt tái nhợt của Umi ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mở to đầy sợ hãi.
Umi
Haruka!
Umi hét lên, giọng run rẩy.
Haruka định lao tới, nhưng Hiroshi giữ chặt tay cô:
Hiroshi
Không được! Quá nguy hiểm, có quá nhiều zombie ở đó!
Tim Haruka quặn thắt. Bên kia con đường, Umi chìm dần trong vòng vây của lũ xác sống. Cảnh tượng ấy khắc sâu vào tâm trí cô, như một vết dao cứa.
Đêm đó, Haruka và Hiroshi thoát ra khỏi thành phố, mang theo nỗi đau và ám ảnh. Họ ẩn náu trong một ngôi nhà bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Haruka
Chúng ta… sẽ còn sống, phải không?
Haruka khẽ hỏi, giọng nghẹn lại.
Hiroshi siết chặt bàn tay cô, ánh mắt kiên định:
Hiroshi
Chỉ cần em còn ở bên anh, anh sẽ bảo vệ em đến cùng.
Bên ngoài, bầu trời u ám, từng tiếng gào rú vọng về từ thành phố đã chết. Không ai biết rằng, trong màn đêm ấy, một bóng hình khác đang thức tỉnh – đôi mắt đỏ rực, lồng ngực không còn hơi thở, nhưng trái tim mục nát lại rung lên vì một cái tên.
Comments